
nên rời đi: "Cách cách, Na Lan Đức Duật còn công vụ phải làm, cáo từ."
Ngẩn người nhìn Na Lan Đức Duật đi khuất rồi, nước mắt Uyển Nhi mới lã chã tuôn rơi.
Tiểu Thảo ở bên ngoài thấy Na Lan Đức Duật rời đi, không khỏi thắc
mắc sao hai người họ trò chuyện nhanh thế, vừa ngẫm ngợi vừa bước vào
phòng: "Cách cách, sao thống lĩnh về nhanh thế?" Nhìn thấy Uyển Nhi khóc liền giật thót mình, "Cách cách, sao cách cách lại khóc, là thống lĩnh
bắt nạt cách cách phải không?"
Uyển Nhi chỉ lắc đầu.
Tiểu Thảo vốn biết tâm sự của Uyển Nhi, thấy bộ dạng này của chủ nhân bèn đoán: "Không lẽ thống lĩnh... hắn từ chối cách cách?"
Uyển Nhi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
"Hứ, đã nể mặt còn không biết điều, hắn nghĩ hắn là ai chứ, đến cách
cách cũng không vừa ý thì hắn còn muốn thế nào nữa?" Kỳ thực Tiểu Thảo
cũng không đến nỗi xấu bụng, chẳng qua chỉ bị chữ "trung" ăn sâu trong
óc hại thôi.
"Không trách chàng, chỉ tại thân phận chúng ta quá cách biệt, dù
chàng có bằng lòng thì hoàng thượng cũng không đồng ý. Người hoàng tộc
chẳng thể làm chủ hôn nhân của mình." Uyển Nhi khóc một hồi cũng nghĩ
thông.
"Thôi, cách cách quên hắn đi, rồi hoàng thượng sẽ tìm cho cách cách phò mã tốt hơn." Tiểu Thảo an ủi Uyển Nhi.
Uyển Nhi hướng mắt ra cửa sổ, miệng lẩm bẩm: "Còn ai tốt hơn chàng nữa chứ!"
Na Lan Đức Duật ra khỏi cửa, vừa đi vừa nghĩ: "Uyển cách cách thuần
khiết thông minh thế chắc hiểu ý mình nói. Thật xin lỗi, cô là kim chi
ngọc diệp tôi sao xứng được, huống chi trong tim tôi đã có hình bóng một người." Nghĩ đến Tâm Di, anh bất giác mỉm cười, "Cô nhóc tinh quái đó
lúc này đang làm gì nhỉ, không biết bao giờ mới được gặp lại?!"
Na Lan Đức Duật tương tư Tâm Di, tiếc thay Tâm Di chẳng thừa thời
gian nhớ anh. Nhìn thấy hoa tuyết bay đầy trời, cô nàng đương hưng phấn
hết sức! Tâm Di đứng trong sân, giơ tay đón tuyết rơi: "Thần khởi khai
môn tuyết mãn sơn, tuyết tinh vân đạm nhật quang hàn. Thiềm lưu vị trích mai hoa đống, nhất chủng thanh cô bất đẳng nhàn. Trước nay ta chưa từng thấy tuyết rơi nhiều thế này! Đẹp thật! Thích thật!" Cô hét gọi bọn
Tiểu Trúc Tử, "Trúc Tử, Lam Tử ra đây, chúng ta đắp người tuyết chơi!"
Tiểu Trúc Tử co ro bước từ trong phòng ra, vừa ra đã kêu oai oái: "Lạnh lắm, cách cách!"
Tâm Di cúi người vốc một nắm tuyết ném Tiểu Trúc Tử. Tiểu Trúc Tử vội tránh, cầu tuyết bay sượt qua người cậu, liền đó quả cầu tuyết thứ hai
lại ném đến. Vừa hay Nhị Hổ cũng bước từ trong phòng ra, quả cầu tuyết
"bạch" một tiếng trúng mặt Nhị Hổ, Tiểu Trúc Tử lập tức cười phá lên.
"Ngươi dám cười!" Nhị Hổ ra đến sân cũng bốc một nắm tuyết ném Tiểu Trúc Tử, lần này Tiểu Trúc Tử chậm chân nên trúng đòn.
Tiểu Trúc Tử hét toáng lên: "Sao huynh lại ném tôi, là cách cách ném
huynh đấy chứ, có gan thì ném lại cách cách ấy. Tôi phải báo thù!" Dứt
lời cũng chạy vào trong sân nặn bóng tuyết.
Tâm Di nhân lúc bọn họ bận chí chóe không chú ý, mỗi tay nặn một quả
bóng tuyết, nhằm Tiểu Trúc Tử và Nhị Hổ ném đi. Nhị Hổ biết Tâm Di không giận nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nặn bóng tuyết phản kích, ba người cứ thế ném qua ném lại.
Nghe tiếng ồn bên ngoài, mấy người kia lục tục kéo ra, thấy bọn họ
chơi vui vậy cũng tham gia vào trận chiến, chẳng bao lâu người nào người nấy đều dính đầy tuyết.
"Ya, chơi đã quá!" Cuối cùng thì Tâm Di cũng thấy mệt.
"Phải đấy, lâu lắm mới chơi vui thế này!" Nhị Hổ gật đầu đồng tình.
Tú Nhi vừa phủi tuyết bám trên người vừa nói: "Nếu là ở chỗ Dư phi nô tì có nghĩ thôi cũng chẳng dám."
"Theo hầu cách cách là sướng nhất!" Tiểu Trúc Tử ngồi trên tuyết nói.
"Này, mai chúng ta đi đạp tuyết thưởng mai đi." Tâm Di cũng thật lắm trò.
Tiểu Mai Tử tiếp lời cô: "Cách cách, mai nô tì không đi đâu, còn mười mấy ngày nữa là Tết rồi, nhiều việc nô tì cần đôn đốc tiểu thái giám,
cung nữ làm."
"Tùy ngươi thôi, các ngươi muốn đi không?" Tâm Di hỏi đám còn lại.
Nghe đi chơi là Tiểu Trúc Tử tích cực nhất, lập tức nhảy cẫng lên giơ tay thiệt cao: "Nô tài đi!"
Ngày hôm sau, tuyết vẫn tiếp tục rơi, bông lớn cũng phải bằng đóa hoa mai. Tuyết bay khắp chốn, rợp trời kín đất, đường xá, cống ngầm, nóc
nhà, đồng ruộng...đều đắp một lớp chăn tuyết dầy, không phân biệt được
đâu là đường, đâu là kênh mương nữa.
Đường lên núi cũng tích đầy những tuyết, thời tiết này chẳng có lấy
một bóng du khách. Mà ai còn muốn ra ngoài chứ, chỉ có nhóm Tâm Di, Đại
Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Trúc Tử xuất hiện trên con đường vắng vẻ này. Tiểu
Trúc Tử tụt lại sau cùng, leo chậm rì rì.
Tâm Di nhìn bộ dạng uể oải của Tiểu Trúc Tử, chạy xuống lôi cậu ta:
"Tiểu Trúc Tử, ngươi cũng thật vô dụng, mới leo một lúc đã không chịu
được rồi, đúng là thiếu vận động mà."
"Sớm biết phải leo núi nô tài đã không theo. Tuyết lớn thế này đi leo núi, nô tài cũng thật phục tiểu thư, chẳng hiểu tiểu thư nghĩ gì!" Tiểu Trúc Tử thở dốc nói.
"Cái đồ không biết thưởng thức, phải trèo cao mới nhìn được xa. Đứng
trên đỉnh núi ngắm cảnh tuyết mới gọi là đẹp!" Tâm Di không để Tiểu Trúc Tử có cơ hội phản đối, vừa lôi cậu ta đi vừa nói.
"Tiểu