
Mộc nhìn
bộ dạng anh rất đáng yêu, ngoắc ngoắc tay kéo anh lại, túm lấy cà vạt
của anh, hơi kiễng chân lên khẽ chạm vào môi anh.
Diệp Mộc có chút ngượng ngùng, mím chặt môi rồi mở cửa chạy ra ngoài. Lê Cận Thần vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn theo bóng dáng cô bạn gái đáng
yêu, khẽ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng ấy quả thật rất hiếm hoi, tiến vào
đôi mắt thẳm sâu không thể dò tới của anh, giống như một chiếc giếng cổ
cô đơn ngàn năm, vừa có một đợt sóng khẽ lay động.
Trương Lâm vẫn ở trong phòng nghỉ, lúc Diệp Mộc bước vào, cô đang nằm ườn trên sofa chơi điện tử. Diệp Mộc đưa cho cô chiếc bánh kem, cô cầm
lấy nhưng không muốn ăn, đặt luôn lên bàn.
Diệp Mộc vỗ vào người cô: "Em còn không chịu ăn gì, chị sẽ gọi điện
cho Dung Nham tố cáo em!" Trương Lâm hứ hứ vài tiếng, ra điều cô muốn
gọi cũng không sao. Trương Lâm vừa mới làm kiểu tóc xoăn mới, từng lọn
tóc bay phấp phới, nhìn rất giống một chú chó lông xù vừa được nhấc ra
từ chậu nước, dáng vẻ chán chường khiến người khác thấy xót ruột.
"À, gửi chị cái này, buổi tối anh ấy tới công ty, chị đưa cho anh ấy
giúp em." Trương Lâm với chiếc túi, lôi ra một chiếc hộp, đặt lên đầu
gối Diệp Mộc. Diệp Mộc nhìn thấy chiếc hộp được gói rất cẩn thận, cầm
lên nắn nắn: "Cái gì vậy?"
"Qùa sinh nhật." Trương Lâm vứt chiếc PSP sang một bên, nằm thẳng
đuột trên sofa, gác chân lên người Diệp Mộc, người mềm nhũn hức hức vài
tiếng, đặt tay lên mắt. "Mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy. Lúc đầu định
tối nay hẹn anh ấy đi ăn, nhưng thôi, chị đi đi, em không đi nữa đâu."
Diệp Mộc ném trả một câu: "Tối nay chị có hẹn rồi."
Trương Lâm giở trò, cuộn tròn người lại, giọng nói thảm thiết. Diệp
Mộc dựng cô ngồi thẳng dậy, cô lại lăn tròn. Hai người đang đẩy qua đẩy
lại không ngừng, bỗng điện thoại của Diệp Mộc rung lên, cô giữ chặt chú
chó lông xù trên ghế, với lấy điện thoại, mở ra thấy tin nhắn của Lê Cận Thần: "Tối nay anh có việc, cuộc hẹn với Trần Hiểu Vân để hôm khác được không?"
Diệp Mộc hơi cụt hứng, nhưng biết công việc của anh vất vả, cô không
thể trẻ con không hiểu gì, buồn bã nhắn lại: "Em biết rồi!", sau đó quay trở lại sofa, vuốt vuốt chú chó lông xù: "Em ăn hết cái bánh kia, tối
nay chị sẽ đi thay em." Trương Lâm ngồi dậy, khẽ vuốt mái tóc rối bù,
rồi cầm lấy chiếc bánh.
"Trương Lâm!" Diệp Mộc nói nhẹ nhàng. "Sự việc hôm nay chị có trách
nhiệm rất lớn, đáng ra chị nên đi cùng em tới chỗ quay. Xin lỗi em nhé,
đã khiến em bị người khác ức hiếp." Trương Lâm nghe thấy liền khó chịu,
đặt chiếc bánh xuống, ánh mắt lại rưng rưng. "Những người đã ức hiếp em
và chị, chúng ta sẽ ghi nhớ, sau này nổi tiếng rồi, sẽ báo thù từng
người từng người một." Diệp Mộc cổ vũ chú chó lông xù một cách rất "vô
đạo đức".
Trương Lâm nhìn Diệp Mộc vẻ nghi ngờ: "Em... em sẽ nổi tiếng chứ?"
"Hả?! Ngày trước chẳng phải em rất tự tin sao?"
"Ngày trước em cứ nghĩ chỉ cần xinh đẹp là có thể nổi tiếng, ai biết
được cái giới này khác hoàn toàn so với những gì em nghĩ." Trương Lâm
nói với giọng buồn bã.
Diệp Mộc cười lớn: "Em có biết Trần Hiểu Vân có một cô em tên là Trần Hiểu Hứa không?"
Trương Lâm hờ hững "ồ" một tiếng: "Lần trước khi đi hát chị ấy có nhắc đến, nghe nói bằng tuổi em."
"Hiểu Hứa cũng rất xinh đẹp, hát hay, múa giỏi, nó rất muốn trở thành ca sĩ nhưng bà chị không cho, bắt nó phải học, rồi đi du học. Hiểu Hứa
không thích học, kết quả học tập cũng không được tốt, tiền chị nó thuê
người phụ đạo cho nó gấp mấy lần tiền học phí. Mỗi lần thấy Hiểu Hứa mắt ngấn lệ, cúi gằm mặt bước vào phòng học, chị lại nhớ đến em... Em không cảm thấy so với Hiểu Hứa, em may mắn hơn rất nhiều sao?" Thần sắc
Trương Lâm bỗng nhiên trở nên rất nhợt nhạt, Diệp Mộc giật mình, xoa xoa chân cô. "Trương Lâm, em sao thế?" Trương Lâm lắc đầu, im lặng ăn hết
chiếc bánh, lau lau miệng, lặng lẽ gạt mái tóc, đeo túi: "Em buồn ngủ,
muốn về nhà ngủ một giấc."
Lúc gọi cho Trần Hiểu Vân, cô đang chuẩn bị bước vào phòng thu. Nghe
thông báo buổi hẹn chuyển sang hôm khác, cô lạnh lùng buông một câu:
"Trừ mười điểm."
"Anh ấy có việc nên không đi được, cậu đừng trừ điểm anh ấy mà, xin cậu đấy!" Diệp Mộc nài nỉ.
Trần Hiểu Vân hứ một tiếng: "Chuyện công việc nói cho cùng chẳng phải là vì tiền sao? Điều này nói lên thái độ sống của anh ta, tình cảm
không quan trọng bằng sự nghiệp. Vừa mới yêu mà anh ta đã có thể vì một
buổi tiếp khách mà bỏ rơi cậu, về sau vì sự nghiệp, chắc anh ta có thể
giẫm lên cậu mất."
"Mình cũng đâu có ý định lâu dài với anh ấy." Diệp Mộc nhìn quanh
không có ai, giọng nhỏ hết cỡ nói thật với cô. Mười người con gái thì
chín người có lòng tự ái, sự theo đuổi và tình yêu của một người đàn ông tài năng là điều có thể đáp ứng tốt nhất cho lòng tự ái ấy. Thời thanh
xuân tươi đẹp, bản thân cô đơn một mình, Diệp Mộc không tìm được lý do
để từ chối Lê Cận Thần. Thực ra có rất nhiều lúc, người phụ nữ đồng ý
lời tỏ tình của một người đàn ông, thậm chí là cuối cùng yêu một người
đàn ông, không có nghĩa bởi vì cô yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên,
mà phần lớn chỉ bởi anh ấy