
người khác nhìn thấy những giọt nước mắt u buồn ấy.
Giai điệu ngân vang đến đâu, nước mắt tôi lại chảy đến đó, mãi cho đến khi tiếng nhạc dừng hẳn, mắt đã cay sè, khô khốc.
Sau đó, tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy có giọng nói run rẩy cất lên: “Quên anh ta đi nhé!” Dương à, anh thử nói xem, hạnh phúc là gì?
Là được ăn ngon, đi xe đẹp hay được ở trong cung vàng điện ngọc?
Thực ra, niềm hạnh phúc mà em khát khao mong chờ chỉ là sự quan tâm nhỏ nhoi, ấm áp mà thôi.
Không liên quan gì đến gia thế, hoàn cảnh, tài hoa…
Năm học mới đã bắt đầu, với tư cách là sinh viên mới, tôi bước vào trường
Đại học S nổi tiếng dưới sự dẫn dắt của sư huynh Thương Thang.
Bắt đầu cuộc sống bốn năm đại học.
Tôi và Thương Thang chưa có gì với nhau, hắn cũng không giục tôi, chỉ âm
thầm chăm sóc tôi. Thỉnh thoảng có một số buổi giao lưu, hắn vẫn gọi tôi đi cùng.
Hồi ấy hắn đã trở thành nhân vật tiếng tăm lẫy lừng
trong trường từ lâu, còn tôi chỉ giữ một chức nhỏ trong Hội sinh viên,
chính vì thế lúc đầu tôi sống chết không chịu đi.
“Tôi đâu có quen những người đó, ngại chết đi được!” Tôi miễn cưỡng chu môi.
“Đâu bắt cậu phải tạo dựng quan hệ với bọn họ!” Hắn khẽ gõ đầu tôi rồi bật
cười: “Có cơ hội được ăn chùa, uống chùa mà không chịu đi, ngốc thật!”
“Tụi cậu là đám hủ bại! Suốt ngày vung tay quá trán đồng tiền mồ hôi nước
mắt của quần chúng!” Tôi lấy tay che trán mắng Thương Thang, chỉ muốn đá cho hắn hai cái.
Hắn cau mày: “Sao trong đầu cậu toàn những thứ đen tối thế?” Nói rồi hắn ra sức đẩy tôi ra ngoài: “Ăn cơm với Hiệp hội Âm nhạc của thành phố đó!”
“Í! Sao cậu lại quen bọn họ?” Tôi sững lại.
“Haizz, trước đây mẹ tôi từng có buổi biểu diễn ở đây nên mới quen bọn họ.” Hắn bực bội thở dài.
“Mẹ cậu… là nghệ sĩ piano hả?” Tôi ngoái đầu lại, rụt rè hỏi.
Hắn trợn mắt nhìn tôi, nói với vẻ bất lực: “Cậu quen mẹ tôi bao lâu rồi mà ngay cả chuyện này cũng không biết à?”
“Thôi đi! Tôi quen cậu lâu chứ không phải quen mẹ cậu lâu! Ai thèm quan tâm đến mấy chuyện đó!” Tôi hậm hực cãi lại.
Thương Thang sững người rồi cười khẽ: “…Đúng vậy.”
“Cậu cười cái gì vậy!” Tôi nhảy bật lên, vỗ vào má hắn một cái.
“Đừng đùa!” Hắn túm chặt tay tôi, cười giả lả nói: “Cậu mà đánh lệch khuôn
mặt này thì sẽ có một nhóm nữ sinh buồn phát khóc đấy!”
“Xí!” Tôi mắng: “Cậu cứ đứng đó mà mơ hão đi! Chỉ có cô nào đui mới thích cậu!”
Hắn cười lớn không đáp, chỉ nằng nặc kéo tôi ra ngoài.
Lúc ấy chúng tôi không thể ngờ hai đứa đã nắm tay nhau từ lúc nào.
Đến phòng riêng của nhà hàng, người đã đến gần như đông đủ. Chúng tôi vừa bước vào thì có một đám đông bước đến chào.
“Thương Thang à! Lâu lắm rồi không gặp!”
“Bố mẹ em vẫn khỏe chứ? Công việc làm ăn có thuận lợi không?”
“Dạo này sức khỏe của cụ Thang thế nào? Lâu lắm rồi không có thời gian đến thăm cụ.”
…
Thương Thang bận rộn trả lời từng người.
Tôi không có việc gì để làm, bèn nấp sau lưng hắn ngó nghiêng.
“Cô bé này là gì của Thương Thang nhỉ?” Một giọng nữ lạ đột nhiên cất lên.
Tôi ngoái đầu lại ngó, đó là một cô gái trẻ lớn hơn tôi vài tuổi, nhìn rất
thanh lịch, đoan trang. Cô ta nhìn tôi chằm chằm, mặc dù nụ cười đọng
trên môi nhưng ánh mắt lạnh lùng đó vẫn khiến tôi rất không thoải mái.
Tôi vừa sững lại thì Thương Thang đã mỉm cười bước lên phía trước một bước, chặn trước mặt tôi.
“Chị Quách, đây là bạn sinh viên khóa mới chị ạ.” Hắn giới thiệu sơ qua về
tôi: “Cũng là con gái của học trò cưng của ông ngoại em. Trước mặt mẹ
em, bạn ấy còn được cưng chiều hơn cả em!”
Nói rồi hắn đưa mắt nhìn tôi: “Phải không Ưu Ưu?” Hắn hỏi tôi bằng giọng vô cùng dịu dàng, quyến rũ.
“…” Tôi ngẩn tò te nhìn hắn: đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, nụ cười đầy vẻ nuông chiều trên môi. Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ:
Không biết có phải anh chàng này uống nhầm thuốc không?
Tuy
nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đứng sau lưng hắn đang trắng bệnh
vì tức tối, tôi lập tức hiểu ra rằng gã này đang cố tình chơi xấu cô gái đó!
Thế là tôi cố gắng kiềm chế ý định trợn mắt, cười lớn, ậm ờ đáp một câu: “… Ờ.”
Biết làm thế nào? Tôi không muốn đắc tội với mọi người, đặc biệt là phụ nữ.
Rõ ràng Thương Thang rất không hài lòng với câu trả lời không đâu vào đâu
của tôi, hắn trợn mắt nhìn tôi rồi quay sang cười với mọi người: “Cô bé
này rất ngây thơ, không hiểu chuyện gì đâu, các vị tiền bối đừng làm khó cô ấy.”
Mấy câu này đã gây tò mò cho mọi người, thế là đám đông đều trêu: “Không đâu, không đâu! Làm sao dám gây khó dễ cho vị khách
Thương Thang công tử dẫn tới!”
Mọi việc sau đó đơn giản hơn
nhiều, tất cả đều có Thương Thang đỡ hộ. Ngoài việc phải đóng vai cô
nàng dễ thương trả lời một, hai câu hỏi, tôi chỉ phải cắm cúi thưởng
thức các món ăn.
“Sao em không đi làm quen với mọi người? Ở đây có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đấy!” Cô gái ngồi bên cạnh hào phóng khuyên tôi.
“Em không phải người trong nghề nên không có hứng thú.” Tôi ngẩng đầu lên,
thật thà trả lời. “Trước đó em cũng không biết mẹ Thương Thang là nghệ
sĩ piano!”
Cô gái sững