
ng lẽ hỏi nhỏ.
“Không, dĩ nhiên là không rồi.” Anh lập tức quay sang tôi, để lộ nụ cười rạng
rỡ như ánh mặt trời và nói với giọng rất quả quyết: “Đợi đến khi cô ấy
tròn mười tám tuổi, thi đỗ trường đại học mà cô ấy mơ ước, chắc chắn anh sẽ quay về và đích thân nói với cô ấy!”
Nhìn vẻ kiên định và rạng ngời hạnh phúc của Dương, trái tim tôi đột nhiên đau nhói.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tốt nghiệp cấp ba. Lúc đang
ký trường đại học tôi phát hiện ra những tài liệu mà Dương tìm đều liên
quan đến ngành y.
“Anh định học y à?” Tôi hỏi Dương: “Sao em
nghe bố anh nói muốn anh học ngành Thiết kế kiến trúc để thừa kế công ty của bố anh cơ mà?”
Dương mỉm cười đáp: “Anh học là vì một lời hứa.”
Lời hứa gì? Hứa với ai? Anh không chịu nói, tôi cũng sẽ mãi mãi không bao giờ được biết.
Tôi và Dương cùng đăng ký một trường, và cuối cùng tôi đã được thỏa nguyện, trở thành bạn ọc của anh một lần nữa.
Rồi một ngày kia, Dương đột nhiên chủ động đến tìm tôi.
“Kathy!” Anh cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Em giúp anh một việc được không? Anh cần một lời khuyên của em.”
“Có chuyện gì vậy anh?” Tôi rất ngạc nhiên.
“À.” Anh cười tươi hơn: “Anh chuẩn bị về nước nên muốn mua tặng Yo Yo một món quà.”
Tôi như người bị rơi xuống vực thẳm: Dương! Lẽ nào anh quyết định rời xa em thật ư?
Tôi cùng Dương đi chọn quà – một chai nước hoa NOA rất xinh xắn.
Lúc ấy, sau khi nghe lời giới thiệu của cô nhân viên bán hàng, Dương tỏ ra
rất hài lòng về món quà này, anh nói: “Yo Yo trong lòng anh là một cô
gái như thế.”
Nhìn vẻ hào hứng đầy mong chờ của anh, tôi biết anh chuẩn bị về nói lời tỏ tình, trong lòng thực sự cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Sau đó, tôi đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng. Tôi phải tìm cơ hội để nhét ảnh mình vào va li của Dương, kể cả là không thích tôi, nhưng
anh sẽ không thể quên tôi.
Và tôi đã làm chuyện đó thật, tôi chủ động đề nghị giúp Dương đóng hộp lọ nước hoa, sau đó cho cả ảnh mình
cùng hộp đựng lọ nước hoa vào một chiếc túi rồi niên phong. Tôi nói dối
Dương rằng không được mở ra vì nước hoa dễ bay hơi. Anh đã tin thật, sau đó mang ảnh của tôi về Trung Quốc.
Hồi đó, tôi đứng ở sân bay
nhìn theo bóng anh khuất dần, thực sự không biết rốt cuộc sự bồng bột
nhất thời của mình sẽ gây ra tai họa hay đem lại hạnh phúc cho anh.
Hai tháng sau, Dương quay lại. Anh như biến thành một người hoàn toàn khác, lầm lì trông rất đáng sợ.
“Em nói đi! Tại sao em lại nhét ảnh mình vào va li của anh?” Vừa nhìn thấy tôi, anh gầm lớn: “Rốt cuộc là em có ý đồ gì?”
Tôi chưa bao giờ thấy Dương nổi nóng như vậy, ánh mắt nhìn tôi, ngoài sự
phẫn nộ điên cuồng, dường như còn toát lên vẻ tuyệt vọng khó tả.
“Em… em chỉ muốn anh đừng quên em…” Tôi sợ đến nỗi bật khóc: “… Vì em rất thích anh!”
Dương sững sờ, sau đó nhắm chặt mắt lại, nghiến răng nói: “Em đi đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa!”
Ba tháng liền Dương không đếm xỉa gì đến tôi, suốt ngày chỉ trầm tư suy
nghĩ. Tôi đoán chắc chắn khi anh về Trung Quốc đã xảy ra chuyện gì đó,
tôi rất lo, liền chủ động mò đến nhà mới của anh.
Lúc đó Dương
không có nhà, bố anh thân thiện bảo tôi vào phòng đợi anh. Thế là tôi
liền tò mò ngó nghiêng căn phòng của Dương. Trong lúc vô tình, tôi phát
hiện thấy ngăn kéo bàn đang mở, bèn quyết định mạo hiểm mở ra xem.
Sau đó, tôi phát hiện ra một tập thư dày không được gửi đi.
Tất cả phần mào đầu, đều chỉ ghi têm một người: “Ưu Ưu.”
Phần ký tên đều ghi là “Dương”.
Và ngày tháng là của ba năm về trước, bắt đầu từ ngày Dương đặt chân sang Anh.
Tôi không kiềm chế được bản thân, run rẩy mở ra đọc từng trang:
“Ưu Ưu, em có khỏe không? Anh đã sang đất Anh rồi, mọi việc đều thuận lợi.
Tại sao em không ra tiễn anh? Có phải vì sợ chia tay với anh không? Ngốc ạ, anh biết chắc chắn em sẽ nấp vào một góc nào đó và khóc thầm.”
“Ưu Ưu, anh đã sang Anh được gần một tháng rồi, đã bắt đầu quen với cuộc
sống ở đây. Anh là quốc gia rất tuyệt vời, nhưng anh vẫn nhớ quê hương
vì ở chốn này không có em.”
“Ưu Ưu, hôm nay anh và bác anh đến
phố người Hoa ăn cơm, gặp một cô gái lúc cười trông rất giống em, nhìn
giống hệt một chú mèo tinh nghịch! Không hiểu có phải là do lâu ngày
không được gặp em không mà anh vừa nhìn thấy cô gái dịu dàng có mái tóc
đen và đôi mắt đen đó là lại nhớ đến em.”
“Ưu Ưu, giờ này anh
không tài nào ngủ được, liền bò dậy viết thư cho em. Em có còn nhớ hồi
học mẫu giáo anh rất hay bắt nạt em không? Haizz, anh nghĩ ngay từ hồi
đó, anh đã thích em rồi. Nhưng tại sao sau bao nhiêu năm như vậy mình
mới tương ngộ trong hoàn cảnh khó xử đó? Anh đã trở thành bạn trai của
cô bạn gái thân nhất của em, vì thé chỉ có thể lặng lẽ đứng bên quan sát em.”
“Ưu Ưu, giờ này em đang làm gì vậy? Đã sang hè rồi, em
đừng chạy nhảy lung tung nhé! Anh sợ em lại bị chảy máu cam. À, bác anh
và bố anh đều muốn sau này anh học ngành Thiết kế kiến trúc. Em yên tâm, dĩ nhiên là anh sẽ không nghe theo họ đâu. Vì anh đã hứa là sẽ chăm sóc em mà!”
“Ưu Ưu, anh cứ sợ là em đã quên anh. Hiện tại em học ở
trường Nhất Trung