
Giang Nhân Ly xuất hiện tại Giang gia đã gây nên một trận kinh thiên động địa.
Mạc Tu Lăng trong thoáng chốc nghĩ tới hồi học sơ trung (*tương đương cấp
2), thầy giáo vô số lần đã dùng một giọng sùng bái mà giảng “Hồng Lâu
Mộng”, khi Tiết Bảo Thoa xuất hiện cũng chói mắt như vậy. Cô ta chiếm
được cảm tình của tất cả mọi người trong quan viên, từ Giả lão phu nhân
cho đến nha hoàn dường như đều có cảm tình tốt với cô. Cũng từ thời khắc ấy, số phận của Đại Ngọc dường như đã gặp trở ngại lớn. Từ một góc độ
nào đó mà nói, Bảo Thoa có thể chính là khắc tinh của Đại Ngọc, cho dù
cuối cùng là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi.
Mà Giang Nhân Ly , tựa hồ chính là sắm vai như vậy.
Lúc cô có mặt ở chỗ này, cô mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng nháy mắt đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Cô mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, chiếc
váy ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà. Ánh mắt cô đảo qua
mọi người, sau đó chân thành đi về phía Giang Thánh Minh: “Cha!”
Giang Thánh Minh nắm tay con gái nhỏ, tuyên bố: “Đây là con gái của ta, Giang Nhân Ly “
Một giây hoảng hốt, Mạc Tu Lăng đảo qua khuôn mặt mọi người trên bàn, bọn
họ hiện tại đều đang thổn thức ngoài miệng khen con gái của Giang gia
quả đúng là mỹ nhân. Giang Nhân Mạn trong lòng mọi người sớm đã là một
mỹ nữ, không ngờ sự xuất hiện của Giang Nhân Ly đã trực tiếp khiến cho
hai cô con gái của Giang Thánh Minh bị đem ra so sánh. Thế giới này mỹ
nhân có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy nhất định là
số ít.
Mạc Tu Lăng dừng mắt trên người Giang Nhân Đình, sau đó liền mỉm cười với cô.
Sau khi ăn xong, Giang Nhân Đình kéo tay Mạc Tu Lăng vào trong sân ngồi,
“Bọn họ đều nói chị hai sau khi lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nữ,
anh Tu Lăng, anh có thấy thế không ?”
Mạc Tu Lăng xoa xoa đầu Giang Nhân Đình, “Một người đàn ông nếu như chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của phụ nữ, nhất định là một người nông cạn. Hơn nữa, trong lòng anh Lăng, Đình Đình vẫn là xinh đẹp nhất.”
*******
Mạc Tu Lăng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay đang chuẩn bị
hạ cánh. Anh day day trán, hóa ra chỉ là đang nằm mơ, trên trán còn
vương lại chút mồ hôi. Tiếp viên hàng không thân thiện đưa cho anh chiếc khăn tay. Anh nhìn đối phương gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Anh vẫn có chút cảm thấy váng đầu, một chuyến đi công tác chuyển máy bay liên
tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không chịu nổi. Hết lần này
đến lần khác đối tác bên kia xuất hiện nhiều chuyện lớn như vậy.
Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi.
Mạc Tu Lăng mới ra khỏi sân bay, chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì thư ký
Chương Tâm Dật gọi điện đến. Hôm nay có một bữa tiệc quan trọng không
thể không đến dự. Sắc mặt anh sa sầm xuống, nhưng vẫn phải miễn cưỡng
lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty.
Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý mình.
***
Giang Nhân Ly đang đứng bên móc treo quần áo, phân loại lại chúng. Một vài
khách hàng thử trang phục xong mà tùy ý vứt lung tung khắp nơi, khiến cô lại một lần nữa phải sắp xếp lại. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, không còn khách hàng nào nữa. Cô vừa mới nghĩ ra một ý, nên đi mua hay là thuê
một cửa hàng nhỏ, thì Tần Ngả Trữ hùng hùng hổ hổ xuất hiện.
“Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!”
Cửa hàng gần đại học C này là của Tần Ngả Trữ, nhưng mấy ngày nay cô đi du
lịch Hongkong nên nhờ Giang Nhân Ly trông coi cửa hàng.
Tần Ngả Trữ trong tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã,
uống xong một cốc nước mới mở miệng: “Cậu biết mình trên máy bay đã gặp
ai không?”
Giang Nhân Ly liếc Tần Ngả Trữ một cái, “Vị học trưởng mà cậu từng thầm mến ngày trước?”
Tần Ngả Trữ lườm cô một cái: “Chồng của cậu đấy”
“Hả?” Giang Nhân Ly kéo dài âm cuối, lập tức bất bình mà kêu lên: “Cậu thực có phúc nha, vậy mà lại ngồi khoa hạng nhất!”
Lúc trước chính là ai luôn miệng nói bên tai cô, nhất định phải tiết kiệm, nhất đinh phải tiết kiệm.
Tần Ngả Trữ không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa trán: “Giang Nhân Ly , chúng ta
quen biết bao nhiêu năm rồi hả? Ngay cả chuyện trọng yếu mình muốn nói
câu cũng không hiểu sao?”
Kỳ thực không phải Giang Nhân Ly không rõ Tần Ngả Trữ muốn nói gì, mà là
cô không cần thiết phải biết hành tung của Mạc Tu Lăng. Trước đây không cần biết, hiện tại càng không cần biết… Cô nếu muốn sống tốt, cần phải
học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Người ta khổ sở cũng chỉ vì
muốn biết nhiều chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời không có tốt như vậy mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của người ta.
Về đến nhà, căn nhà vẫn như trước lạnh như băng. Cô cũng không hề ngạc
nhiên, cô không biết chuyện Mạc Tu Lăng đi công tác, cũng không biết anh ngày đêm không về nhà thì làm gì ở đâu. Như vậy cũng tốt. Cô tùy ý nấu
cơm, ăn qua loa cho xong bữa rồi ngồi ở sô pha xem ti vi. Cũng không
phải có thứ gì hay để xem, chỉ là cô có quá nhiều thời gian, cô không
muốn ngủ sớm, cũng không muốn ngày mai đến quá nhanh.
Ngủ liền một lúc