
́t, còn ước trúng số một trăm vạn. Cái gì cũng chưa từng thành sự thật, còn ước làm gì nữa.”
Anh cười: “Hóa ra không phải ngay từ đầu em đã thực tế như thế này, trước đây cũng nhiều ảo tưởng như vậy.”
Cô liếc anh một cái. Ý anh rõ ràng là, cô từng bước một trở nên thực tế.
“Anh cho em một đề xuất.” Anh nghiêm túc hơn, “Em chỉ cần ước không quá cao, cố gắng là có thể làm được, như vậy em cũng sẽ không phải hoài nghi ông trời không nghe được điều ước của em.”
Cô mở miệng: “Ước cái gì?”
“Tổ quốc sớm hoàn thành công cuộc chủ nghĩa xã hội khoa học.”
“Trái đất nổ tung cũng không thực hiện được.”
“Chờ xem.”
“Em biết em nên ước cái gì rồi. Tôi ước sau này tôi và Mạc Tu Lăng cãi nhau cũng sẽ không ảnh hưởng đến tôi, để anh ta một mình chịu phiền muộn đi!”
Mạc Tu Lăng uống một thìa canh: “Lẽ nào em không biết điều ước mà nói ra sẽ mất linh nghiệm?”
Giang Nhân Ly bị chọc tức rồi.
“Nếu không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn, thì phải chấm dứt hy vọng của cô ấy.”
- Mọi người có thể tức giận và oán trách Mạc Tu Lăng, nhưng Mạc Tu Lăng phải làm sao đây? Dù gì thì Giang Nhân Đình cũng là cô em gái thanh mai trúc mã của anh, bảo anh tuyệt tình ngay, anh làm sao được? Anh Lăng luôn hiểu rõ bản thân mình yêu ai, cần ai, nhưng anh cũng có cái khó xử của anh mà…
Hai ngày sau Giang Nhân Ly biết tin Diệp Tư Đình bị thương là do Giang Thánh Minh gọi điện báo với cô, ông muốn cô đi bệnh viện thăm Diệp Tư Đình, dù sao cũng coi như là em gái, không thể để người khác lời ra tiếng vào.
Giang Nhân Ly đến bệnh viện này, tâm tình vô cùng phức tạp. Ở nơi này cô đã mất đi một đứa con, cũng là ở nơi này cô đã chịu sự vũ nhục lớn nhất trong đời.
Có một số việc không phải là cô đã quên, mà là cô sợ nhớ lại.
Tường trắng xóa, trần nhà trắng xóa, nhưng họ không cọ rửa sạch được sắc đỏ của máu ở đây. Cô vĩnh viễn không quên được lúc cô nằm ở đây, để bác sĩ cầm dao kéo khuấy đảo trong bụng mình. Vài phút ngắn ngủi, con đã không còn, một sinh mệnh đã không còn.
Có lẽ là cô thực sự không có trái tim, chưa từng năm mơ về đứa trẻ đó, cũng sẽ không nhìn một đứa trẻ con mà nhớ tới đứa bé cô đã ruồng bỏ kia. Cô đã hai lăm tuổi, nếu như nó còn sống, nó đã năm tuổi rồi, hẳn là đã rất cao rồi? Ở đây mỗi tầng đều có một cái thang đo chiều cao. Cô đi đến gần, tưởng tượng một chút, nhưng tưởng tượng thế nào cũng không ra hình dạng cô nghĩ.
Cô đột nhiên cảm thấy mất mát. Cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ không do dự mà làm như vậy. Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, không nghĩ tới chuyện đứa bé nữa.
Lúc cô đi tới phòng bệnh, Giang Nhân Đình còn đang nằm trên giường. Nghe thấy tiếng động, cô ta xoay người lại: “Là cô?”
“Không phải tôi thì cô mong là ai?” Giang Nhân Ly ngồi xuống.
Giang Nhân Đình lắc đầu: “Chí ít không mong là cô.”
Giang Nhân Ly nhìn chân bị thương của cô ta: “Cô hiểu tôi mà, tôi cũng không mong phải đến.”
“Vậy cần gì phải tỏ vẻ như vậy?”
Giang Nhân Ly nhún vai: “Nhân tiện cũng muốn tới tìm cô, tỏ vẻ một chút cũng không tồi.”
“Thật khó tin, cô cũng có lúc tới tìm tôi.”
“Tôi cũng rất khó tin.”
“Vậy cô hạ cố đến chơi là muốn làm gì?”
Giang Nhân Ly cầm cốc nước trên bàn cô ta uống một hơi. Giang Nhân Đình cười khẽ: “Không sợ tôi hạ độc sao?”
“Vừa lúc, tôi mà chết thì cô cũng chôn cùng tôi. Chúng ta khỏi phải cô đơn.”
Giang Nhân Đình cười nhạt: “Lúc sống cô đều không mong thấy tôi, hóa ra lúc chết lại tình nguyện thấy tôi.”
Giang Nhân Ly không muốn tiếp tục nói nhảm với cô ta: “Cô làm nhiều chuyện như vậy, không thấy mệt sao?”
“Cô ghét tôi lâu như vậy, không phải là ghét vẫn như nhau sao?”
Giang Nhân Ly nhìn Giang Nhân Đình, đột nhiên nghĩ đến chuyện trong tiệc rượu kia. Cô vẫn tưởng rằng, Giang Nhân Đình cùng lắm cũng chỉ là âm mưu chơi đùa, nhưng lúc cô ta té ngã trên mặt đất, cô đột nhiên hiểu ra, Diệp Tư Đình này đã không còn là Giang Nhân Đình trước kia nữa. Một người ngay cả làm tổn thương bản thân cũng có thể làm, cô ta còn có thể kiêng nể gì người khác ư?
“Cô cố tình khiến cho trên người Mạc Tu Lăng lộng mùi nước hoa, thậm chí ngang nhiên đi dự tiệc rượu cùng anh ấy, phóng viên chụ ảnh viết bài cũng đều là do cô sắp xếp.” Giang Nhân Ly không hề tỏ ra vui mừng khi vạch mặt người khác, “Nhưng tôi không hề cãi nhau mới Mạc Tu Lăng, cũng không hề tức giận, cô hẳn là thất vọng!”
Giang Nhân Đình hừ lạnh một tiếng: “Là tôi làm thì sao? Lẽ nào cô dám phủ nhận là cô sợ?”
“Tôi có thể sợ cái gì?”
“Thâ