Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323733

Bình chọn: 10.00/10/373 lượt.

ỷ, cũng không biết là nói những gì mà Viên Hỷ càng thẹn hơn.

Hai người đang cười nói ồn ào trên salon thì Bộ Hoài Vũ về, thấy Bì Hối và Viên

Hỷ đang đùa giỡn ầm ĩ thì ngẩn ra, sau đó cũng cười theo, hỏi: “Bì Hối đến lúc

nào vậy, hai người đang nói gì thế? Sao vui vậy?”

Anh không hỏi thì còn đỡ, Viên Hỷ

lập tức đỏ bừng mặt. Bì Hối cười: “Viên Hỷ đang bàn bạc với em cách bán vé

tàu.” Viên Hỷ hốt hoảng bịt lấy miệng cô nàng. Bộ Hoài Vũ càng mù mờ, hỏi: “Vé

tàu gì?”

Bì Hối cười đến ngạt thở, Viên Hỷ

trừng mắt dữ tợn với bạn, Bộ Hoài Vũ thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của cô thì

biết Bì Hối đang đùa giỡn gì đây, thế là không hỏi nữa, chỉ về phòng thay quần

áo, đến lúc ra ngoài thì thấy chỉ còn lại Viên Hỷ, “Bì Hối đâu? Sao cô ấy về

rồi?” Anh ngạc nhiên hỏi.

“Hình như Tiêu Mặc Đình đợi có việc

gì ấy, nên cuống lên bỏ về rồi.” Viên Hỷ đáp, lúng túng nhìn anh, sắc đỏ trên

mặt vẫn còn ửng lên, vội đứng dậy đi vào nhà bếp, “Em vẫn phần cơm cho anh, em

mang lên cho anh nhé.”

Đến khi Bộ Hoài Vũ ăn xong, hai

người dọn dẹp xong xuôi rồi ngồi trên salon đọc tạp chí. Viên Hỷ lật bừa tờ báo

trong tay, tâm tư thì lại bay xa, bất giác nhớ đến những lời Bì Hối nói ban

nãy, sau đó không kìm được len lén nhìn Bộ Hoài Vũ đang ngồi đầu bên kia. Khi

cô lại liếc nhìn lần nữa rồi quay lại tờ tạp chí, thì bỗng dưng nghe thấy anh

hỏi: “Em định bán vé tàu gì?”

Tim Viên Hỷ run lên, tay giật

mình đánh rơi tờ tạp chí xuống. Bộ Hoài Vũ cũng giật mình vì hành động đó của

cô, quay đầu lại nhìn vẻ nghi ngại. Cô càng hoảng lên, vội vàng đứng dậy, cũng

mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của anh, vừa cúi gằm đầu vào phòng vừa nói: “Em đi

ngủ đây, ngủ ngon.”

Cho đến khi vào phòng rồi, cô vẫn

thấy tim đập chân run, không nén được lầm bầm rủa xả Bì Hối, đều tại con bé quỷ

quái ấy, nói gì mà Bộ Hoài Vũ thân hình gợi cảm quyến rũ, hại cô cứ len lén

quan sát xem anh gợi cảm chỗ nào. Quả nhiên, ngắm mãi rồi cũng bị bắt quả tang,

nhất định anh sẽ cười cô cho xem. Anh còn hỏi cô bán vé tàu gì, mất mặt chết đi

được!

Bộ Hoài Vũ nhìn bóng cô hấp tấp

bỏ đi, hơi ngẩn ngơ một lúc rồi bật cười thành tiếng. Viên Hỷ cách một lần cửa

mà vẫn nghe thấy tiếng cười cố nén lại của anh, mặt càng nóng hơn.

Hai người đã sống chung với nhau

như thế, có lẽ thiếu chút cuồng nhiệt, nhưng lại có sự thoải mái và hài hòa khó

tả, thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào. Anh chàng Trương Hằng không biết nghe

tin đó từ đâu mà cứ chuyên gọi điện thoại quốc tế về, còn cố ý gọi đến số máy

bàn của nhà Bộ Hoài Vũ, đến khi Viên Hỷ nghe máy thì làm bộ nghi ngờ hỏi: “Viên

Hỷ? Sao anh lại gọi cho em nhỉ, nhầm rồi nhầm rồi, anh muốn tìm Bộ Hoài Vũ.”

Nói xong không đợi Viên Hỷ giải thích đã cúp máy, mấy giây sau lại gọi về, vừa

nghe thấy vẫn là giọng cô, lại lẩm bẩm: “Hả? Trúng tà rồi, sao lại nhầm nữa?”

Viên Hỷ lúc đầu không biết anh cố

ý chọc cô, nên đỏ mặt lúng túng mãi. Bộ Hoài Vũ ngồi cạnh nhìn thấy, đón lấy

điện thoại trong tay cô, lãnh đạm nói: “Có phải cậu muốn tôi đưa địa chỉ liên

lạc cho đám bạn gái của cậu không?”

Anh nói thế khiến Viên Hỷ nhớ

ngay đến hình ảnh cô gái cầm giày ném Trương Hằng, không kìm được cũng hỉ hả

vui trên nỗi đau của kẻ khác. Quả nhiên câu này có hiệu quả hơn hẳn những cách

uy hiếp khác, Trương Hằng lập tức ngoan ngoãn hẳn, nói vài câu với Bộ Hoài Vũ

xong lại đòi Viên Hỷ nghe máy.

Viên Hỷ tò mò, vừa áp ống nghe

lên tai, đã nghe Trương Hằng cố hạ giọng hỏi: “Viên Hỷ, em giúp anh một việc

nhé, có chuyện này anh thắc mắc lâu lắm rồi, mà lão Bộ kín tiếng quá, anh hỏi

gì cậu ta cũng không nói, em kể anh nghe có được không?”

Viên Hỷ lần này thông minh hẳn,

không dám nhận lời ngay mà chỉ dè dặt hỏi: “Chuyện gì thế?”

Trương Hằng bên kia như đang cố

nhịn cười, đến nỗi hô hấp cũng không bình thường nổi nữa, sau đó mới ra vẻ

nghiêm túc hỏi Viên Hỷ: “Viên Hỷ, lão Bộ một đêm được mấy lần?”

Viên Hỷ đờ người, rồi lập tức

hiểu ngay anh đang hỏi cái gì, mặt đỏ bừng lên, cầm điện thoại như phải bỏng

rồi vội vàng đặt máy để cúp. Ngờ đâu lúc hoảng hốt lại không đặt đúng vị trí,

không những không cúp mà còn vô tình chạm đúng nút loa ngoài, giọng nói được

khuếch âm của Trương Hằng văng vẳng: “Hê hê, Viên Hỷ, lão Bộ rốt cuộc là một đêm

được mấy lần thế?”

Viên Hỷ thoắt chốc đần mặt ra. Bộ

Hoài Vũ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên không chút xao động, bước đến cầm điện thoại lên

nói: “Y Tiểu An, phải không? Cậu cứ kiên nhẫn đợi đi, có lẽ cô ta sẽ đến chỗ

cậu nhanh thôi.”

Trương Hằng kêu ré lên như bị cắt

tiết: “Lão Bộ, cậu không thể làm chuyện mất nhân tính thế được!”

Bộ

Hoài Vũ phớt lờ, cúp luôn điện thoại. Quay sang nhìn Viên Hỷ, cô vẫn đứng đó,

mặt đỏ bừng bừng, thấy anh nhìn mình thì vội vã bỏ vào nhà bếp, nói: “Em đi xem

xem có gì ăn được không.” Những tháng ngày bình lặng trôi

qua thật nhanh, chớp mắt lại đến mùa xuân ấm áp hoa nở. Bì Hối và Tiêu Mặc Đình

đã trải qua cuộc tình dài bảy năm, cuối cùng cũng nhìn thấy được cánh cửa vi

thành của hôn nhân. Cuối tháng Tư, Bì Hối lôi Viên Hỷ đi thử áo cưới, rõ ràng

eo cô nàng những h


Old school Swatch Watches