
bắt anh phải chọn một giữa cô và đứa trẻ, anh sẽ không do dự gì mà
chọn cô.
Anh trước nay luôn quả đoán, nhưng quyết định này khiến anh thấy khó khăn vô
cùng. “Viên Hỷ.” Anh khẽ gọi tên cô, “Anh tôn trọng ý kiến của em, nếu em muốn
đứa trẻ này, vậy thì chúng ta kết hôn thật nhanh. Nếu em không cần nó, anh sẽ
đưa em đi bệnh viện.”
Cô có cần đứa trẻ này không? Cô cần chứ, nhưng, có thể
không? Năm mươi phần trăm phát bệnh, cho dù là một nửa không bệnh thì vẫn có
gene, sẽ sống trong ám ảnh như cô suốt đời… Không! Cô chịu đủ rồi, nếu đây là
lời nguyền rủa thì hãy để nó kết thúc ở cô đi!
Môi cô run rẩy, cố hết sức mới thốt ra được: “Cuối
tuần này đưa em đi bệnh viện nhé, được không?”
Anh im lặng, tim dội lên từng cơn đau buốt, ôm chặt cô
vào lòng, anh khẽ hôn lên tóc cô: “Xin lỗi, do anh không tốt, sau này sẽ không
thế nữa, anh hứa.”
Cô nấc lên khe khẽ trong lòng anh, anh hiểu nỗi đau
ấy, vì trái tim anh cũng đau như cô. Họ đều là người lý trí, họ cũng bắt buộc phải
lý trí, anh nghĩ, nhưng lý trí ấy phải được đánh đổi bằng bao nhiêu nỗi đau?
Họ đã hẹn sáng chủ nhật tuần này sẽ phẫu thuật, Bộ
Hoài Vũ đưa Viên Hỷ đến đó. Bác sĩ chính là một phụ nữ khoảng hơn năm mươi
tuổi, dáng vẻ rất nghiêm khắc. Bà cúi đầu nhìn bệnh án của Viên Hỷ rồi lại
ngước lên nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Đều là người lớn cả rồi, chỉ vì tham lam
hoan lạc nhất thời mà không chút quý trọng bản thân.”
Viên Hỷ đỏ mặt rồi lại tái nhợt, cúi đầu không nói gì.
Bộ Hoài Vũ ngồi cạnh nắm tay cô, nói ngắn gọn: “Trách nhiệm của tôi, là do tôi
không tốt.”
Bà bác sĩ hừ một tiếng: “Đương nhiên là trách nhiệm
của anh rồi, tôi chẳng hiểu nổi thanh niên các anh, đeo một cái bao mà khó thế
à? Nếu đã không muốn có con thì tại sao không phòng tránh? Anh có biết lần đầu
phá thai sẽ ảnh hưởng đến vợ anh nhiều lắm không?”
Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, môi mím càng chặt, nỗi hổ
thẹn trong mắt càng sâu, anh nắm chặt lấy tay cô. Viên Hỷ cười nhẹ, khẽ lắc
đầu. Cô theo y tá vào phòng mổ, Bộ Hoài Vũ đứng dựa vào tường hành lang bên ngoài,
thất thần nhìn đầu ngón tay của mình, trên đó vẫn còn lưu lại hơi lạnh của Viên
Hỷ. Tay cô lạnh đến thế, không cảm thấy chút sinh khí nào khiến anh bỗng thấy
rất hoảng sợ. Đó là đứa con đầu của họ, cũng có thể là đứa cuối cùng, từ bỏ nó
như thế ư? Bộ Hoài Vũ ôm đầu, thấp thỏm bất an đi qua đi lại ngoài phòng mổ,
hoàn toàn không còn vẻ bình thản thường ngày.
Mọi thứ trong phòng mổ đều lạnh lẽo, Viên Hỷ lặng lẽ
nằm trên bàn mổ, hai chân dang rộng một góc có thể khiến người khác cảm thấy
xấu hổ. Không biết cơn gió từ đâu thổi vào giữa hai chân cô, thoáng chốc lạnh
cóng cả trái tim. Khủng hoảng, như dòng nước không nguồn, dồn đến cô từ bốn
phía. Rõ ràng cô đã hạ quyết định, nhưng không hiểu sao khi đến lúc này, cô lại
thấy sợ hãi, chùn bước.
Bác sĩ đang chuẩn bị mọi thứ trước khi mổ, những tiếng
va chạm kim loại leng keng vang lên. Cô thầm nhủ đừng sợ, thầm nhủ anh đang
đứng ngoài với cô, đứa bé này không thể giữ lại, họ không sai, như thế là lựa
chọn tốt nhất. Cô đã liệt ra đủ mọi lý do, nhưng cô vẫn thấy sợ, cuối cùng bắt
đầu run lẩy bẩy. Không sợ, không sợ, cô lầm bầm, chầm chậm nhắm mắt, có một thứ
dịch thể nào đó rơi ra khỏi mắt cô, tuôn chảy…
Xin lỗi… con của mẹ…
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập
mạnh, bác sĩ và các y tá đang chuẩn bị mổ giật nảy mình. Viên Hỷ kinh sợ nhìn,
cửa phòng mổ đã bị đạp ra mở toang, Bộ Hoài Vũ lao vào, mặc kệ sự kinh ngạc của
mọi người, anh kéo Viên Hỷ dậy, kiên quyết: “Chúng tôi không làm nữa, chúng tôi
cần đứa trẻ này, dù nó thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn cần nó!”
Nước mắt Viên Hỷ không còn kìm
nén nổi nữa, tuôn chảy trên mặt cô, trong màn nước mắt mờ nhòa chỉ thấy bóng
dáng cao lớn của Bộ Hoài Vũ, anh lấy chăn bọc ôm lấy cô, khẽ khàng bế cô xuống
bàn mổ. Cô nhìn vào mắt anh, trong đó toát lên một sự kiên định vô cùng…
Bộ Hoài Vũ không chỉ phá hỏng ca
mổ mà còn đạp hỏng cả cửa phòng mổ, kết quả là ngoài bị phạt tiền còn bị bà bác
sĩ kia mắng cho một trận. Viên Hỷ không nhẫn tâm nhìn một người đàn ông như anh
lại bị bác sĩ mắng như học sinh tiểu học, đành giải thích: “Không phải do chúng
tôi nắng mưa thất thường, mà là do tôi có bệnh di truyền, sợ lây truyền cho đứa
trẻ, nên mới mâu thuẫn như thế.”
“Có lo lắng gì thì có thể kiểm
tra nước ối vào tháng thứ tư.” Bác sĩ nói, nhướn mắt lên rồi hỏi: “Cô có bệnh
di truyền gì?”
Viên Hỷ cắn môi, hạ giọng nói
bệnh của anh trai, bà bác sĩ tỏ ra kinh ngạc: “Đó là căn bệnh rất hiếm gặp, đời
cha của cô có ai mắc bệnh không?”
Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi lắc đầu:
“Bố mẹ tôi đều không sao, chỉ có anh tôi.”
Bác sĩ cau mày rồi nói: “Bệnh này
là bệnh gia đình, nếu có thì không chỉ có mình anh cô, mà họ hàng cũng sẽ có
người phát bệnh, tôi thấy cô nên đưa anh trai đến xét nghiệm, bệnh này quá
hiếm, đừng để nhầm lẫn.”
Tiếng bác sĩ không lớn nhưng hai
người lại thấy như sấm dội bên tai, cả hai cùng nghĩ đến bản báo cáo xét nghiệp
là do mẹ Hà Thích đưa, lỡ như không chính xác thì sao? Họ nhìn nhau, cùng thấy
chút hy v