
m vui, Tiểu Tiểu Hối thì thích bò vòng vòng
quanh nhà, chẳng có tính cách rùa tí nào, lúc bò tuy chậm nhưng không thể ngăn
cản nó dừng lại, cho nên lúc Viên Hỷ muốn tìm để cho nó ăn cũng phải đi vòng
vòng khắp nhà, tóm được rồi mới đặt lại vào trong chiếc làn nhỏ.
Viên Hỷ dọn dẹp gọn gàng rồi mới gọi anh mình thức
dậy, Bì Hối đã vào nhà bếp làm món há cảo, tập tục của nhà cô nàng, sáng mùng
một nói gì thì nói cũng phải ăn há cảo!
Mấy người vừa ngồi xuống xung quanh bàn đã lại nghe có
ai đó gọi cửa, Viên Hỷ cũng thắc mắc, thời điểm này ai lại đến đây xông nhà
nhỉ. Tiêu Mặc Đình vừa định đứng dậy ra mở cửa thì chân để dưới gầm bàn lại ăn
phải một đạp của Bì Hối, anh chàng đờ ra, nhìn Bì Hối vẻ thắc mắc, mồm Bì Hối
còn đang ngậm nửa miếng há cảo nóng hổi, lúng búng gọi: “Viên Hỷ, ra mở cửa!”
Viên Hỷ cũng bị Bì Hối sai vặt nhiều nên đâm quen,
chút ý thức phản kháng cũng chẳng có, đặt đũa xuống rồi ra mở cửa, cửa vừa mở
thì ngẩn ra, không ngờ Bộ Hoài Vũ lại đến vào lúc này, sau lưng còn có Trương
Hằng.
“À ờ, biết em sống rất tằn tiện, nên tặng em thứ này,
chắc là hài lòng rồi chứ nhỉ?” Trương Hằng cười hì hì dúi vào trong lòng Viên
Hỷ một giỏ hoa quả, nghênh ngang bước qua Viên Hỷ vào trong, thấy Bì Hối và bạn
trai cũng ở đó thì cười nói: “Hay nhỉ, mọi người đã ăn rồi cơ đấy! Còn không
biết đợi một tí nữa!”
Bộ Hoài Vũ vẫn đứng ở cửa, cười bảo Viên Hỷ: “Sao thế?
Không hoan nghênh à? Đến ăn ké một bữa há cảo, không sao chứ?”
Viên Hỷ lúc ấy mới sực tỉnh, cười ngượng ngập rồi vội
vã mở rộng cửa cho Bộ Hoài Vũ vào trong, Bộ Hoài Vũ đón lấy giỏ trái cây trong
lòng cô đặt vào trong nhà bếp, sau đó mới cởi áo khoác và ngồi xuống với mọi
người, Viên Hỷ lại vội vàng vào bếp lấy thêm bát đũa cho Bộ Hoài Vũ và Trương
Hằng.
Thanh Trác vẫn như trẻ con, nhìn thấy thoáng chốc
người đông đúc hẳn thì hứng chí lắm, Trương Hằng cũng nghịch ngợm, tranh giành
há cảo trong đĩa với Thanh Trác, ăn đầy một mồm rau và bánh, mọi người cười hi
hi ha ha rất vui, bình thường ăn há cảo cũng không thấy ngon miệng như lúc này.
Viên Hỷ nhìn mãi nhìn mãi, cảm giác tròng mắt mình hơi nóng lên, mới sực nghĩ
ra không khí sum họp mừng năm mới này đã cách xa mình lắm rồi, xa đến nỗi cô
cũng đã quên mất mùi vị năm mới, bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có
cảm giác muốn khóc.
Cô sợ mình sẽ khóc trên bàn ăn mất, thế nên vội vã
đứng dậy vờ nói, “Há cảo trong tủ lạnh còn nhiều lắm, mọi người cứ ăn đi, tôi
đi lấy thêm.” Nói xong không đợi mọi người lên tiếng đã vội chạy vào nhà bếp.
Trương Hằng gào với theo sau: “Anh muốn ăn thịt bò xào
hành tây!”
Thanh Trác cũng hùa vào cho vui, gào lên: “Anh cũng
cần!”
“Anh cần đồ chay!”
Vừa trốn vào trong bếp, nước mắt đã chảy tràn, Viên Hỷ
vừa gạt lệ vừa mắng mình, khóc cái gì mà khóc? Có gì mà phải khóc đâu, bao
nhiêu người làm mày vui, mày còn gì để mà khóc nào? Nhưng càng mắng nhiếc mình
như thế thì nước mắt càng tuôn, như một vòi nước bị hư tay vặn, khóa thế nào
cũng không được!
Có người cũng bước vào nhà bếp, Viên Hỷ vội quay người
nhìn vào há cảo trong nồi hấp nóng hừng hực, len lén chùi sạch nước mắt trên
mặt, cười quay đầu lại, “Anh cần gì nào? Em giúp anh mang ra?”
Bộ Hoài Vũ không nói, dựa vào kệ bếp lặng lẽ nhìn Viên
Hỷ, Viên Hỷ cảm thấy ánh mắt của anh thật sắc bén, chỉ sợ anh biết mình đã khóc
nên vội quay người đi nhìn vào nồi, lúng túng giải thích: “Hơi nóng dữ dội quá,
phả lên làm em không mở nổi mắt nữa.”
Bộ Hoài Vũ đón lấy chiếc túi trong tay Viên Hỷ, đẩy cô
sang bên rồi nói: “Để anh làm, thả há cảo thì anh biết!”
Viên Hỷ đứng nhìn bàn tay to lớn của Bộ Hoài Vũ thọc
vào túi lấy há cảo ra rồi ném vào trong nước sôi ùng ục, nước bắn lên văng vào
tay anh, nóng rát đến nỗi khiến anh giật mình co người lại về phía sau.
“Cám ơn anh.” Viên Hỷ nói.
“Hử?” Bộ Hoài Vũ nghiêng sang nhìn cô một cái, vẫn
tiếp tục ném há cảo vào nồi.
“Em nói là cám ơn anh, cả Trương Hằng, và cả Bì Hối và
bạn trai cô ấy, cám ơn mọi người đã đến mừng năm mới với em!” Viên Hỷ đáp.
Bộ Hoài Vũ ngẩn ra, nghiêng đầu cười với Viên Hỷ, “Cám
ơn gì chứ, dù gì cũng chỉ có một mình, tên Trương Hằng kia bình thường lắm mối
quá, hắn cũng muốn trốn mà!” Tay vẫn ném há
cảo vào nồi, lần này ra tay hơi mạnh nên nước văng lên nhiều hơn, bỏng rát
khiến anh cứ suýt xoa.
Viên Hỷ cười, Bộ Hoài Vũ xấu hổ trừng mắt với cô: “Hừ!
Còn đứng đó xem trò vui à! Cũng chẳng biết đến giúp một tay nữa!”
“Được
thôi! Thì giúp vậy!” Viên Hỷ cười càng dữ dội hơn, gọi lớn ra bên ngoài: “Các
anh em, xách bát đến đây, múc canh lá mì nào!” Nồi há cảo thứ hai bị Bộ Hoài Vũ nấu thành canh lá mì,
Bì Hối đem bát đến, dùng đũa gắp lên mấy miếng da há cảo lên, ngắm nghía trên
dưới phải trái, mặt toát lên sự hoài nghi không tin nổi, “Hai người nấu há cảo
thành cái gì rồi thế này?” Đôi mắt liếc liếc Viên Hỷ, lại nhìn Bộ Hoài Vũ, đồng
tử mắt đảo tròn rất linh hoạt, “Chắc đây không phải là tác phẩm nghệ thuật của
Viên Hỷ chứ?”
Nụ cười Bộ Hoài Vũ có phần ngượng ngùng: “Anh nấu đấy,
quên nắn nó lại