
i đều trầm tư, sau một lúc lâu, Bì Hối mới vỗ
vỗ vai Viên Hỷ, gượng cười nói: “Được rồi, dù gì cậu cũng đã lớn, trong lòng tự
biết là được, haizzz, có phải tớ đã ôm đồm quá rồi không? Sao càng lúc càng
thấy giống mẹ cậu thế này?”
Viên Hỷ cũng muốn cười với Bì Hối, cố gắng lắm nhưng
lại phát hiện ra quả thực mình không thể cười nổi.
Bì Hối lại ngoạc miệng ra cười bất lực, phủi phủi mông
rồi đứng dậy, cố ý nói với vẻ thoải mái: “Tình bạn của tớ bị tổn thương quá,
nên tớ phải đi tìm tình yêu của tớ để an ủi mình một chút mới được, tiện thể đi
điều tra tung tích Tiêu Mặc Đình luôn.”
Viên Hỷ giờ đây chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đều
mệt mỏi rũ rượi, cũng muốn được yên tĩnh một mình, thế nên mỉm cười, khẽ bảo:
“Đi đi.”
Bì Hối nghĩ ngợi một lúc rồi nói như đột nhiên hiểu ra
một chuyện gì đó: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé, nghĩ kỹ rồi thì cho dù quyết định
thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Ừ, biết rồi.”
Bì Hối đóng cửa lại bước ra, Viên Hỷ lặng lẽ ngồi
xuống ghế salon, cơ hồ sức lực để động đậy cũng chẳng còn. Một lúc sau, cô lại
nghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng Bì Hối để quên đồ gì nên quay lại lấy, không
ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Hà Thích đang đứng ở cửa.
Viên Hỷ muốn hỏi anh sao lại quay lại đây, nhưng há
miệng ra lại không nghe thấy giọng nói của mình, nên cứ thế mà đờ đẫn nhìn anh.
Hà Thích đứng dựa vào cửa một lúc lâu sau mới đẩy cửa
bước vào, lẳng lặng bước đến trước mặt Viên Hỷ quỳ xuống, cũng không đếm xỉa gì
đến vẻ nghi hoặc trong mắt cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng, sức anh quá lớn,
động tác cũng cứng nhắc nên cả người Viên Hỷ như bị anh lôi ra khỏi ghế salon,
bị anh xiết chặt trong lòng.
Viên Hỷ không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này,
chỉ cảm thấy đôi cánh tay anh đang run rẩy.
“Sao vậy anh?” Cô hỏi.
Hà Thích không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn, nhịp tim
anh đập từng nhịp mạnh mẽ, dường như chấn động cả lồng ngực, chấn động này
truyền đến Viên Hỷ, khiến tim cô cũng dậy lên một nỗi đau mơ hồ.
Viên Hỷ không hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn để anh ôm,
không biết bao lâu Hà Thích mới dần dần nới lỏng vòng tay, đặt hai tay lên vai
cô bắt cô đối mặt với anh, tròng mắt anh hoe đỏ, khóe mắt ẩm ướt, “Anh thật sự
rất hận mình, đã đánh mất em như vậy,” Anh nói, giọng nói trầm trầm và khàn
đặc, “Hãy cho anh thêm một cơ hội, được không? Anh sẽ không bao giờ để em chịu
khổ nữa.”
“Hà Thích…”
Viên Hỷ lặng lẽ nhìn Hà Thích, sau khi tình cảm đã
lắng xuống, lí trí đã trở lại với cô, cô cảm thấy bây giờ mình bắt buộc phải
nói rõ một số chuyện, cô không muốn lợi dụng sự thương hại của Hà Thích, hoặc
nỗi hổ thẹn của anh, cũng chẳng muốn đẩy hết những khổ đau cô từng chịu lên đầu
anh, như vậy rất không công bằng.
Viên Hỷ lúc này lý trí đến mức có phần khó hiểu, thậm
chí còn tỏ ra đáng sợ, dường như đến bản thân cô cũng không chú ý đến, những lời
cô nói quá là lý trí, không hề giống những lời nói mà một cô gái đang chìm đắm
trong tình yêu bộc lộ chút nào.
Cô nghiêm túc nhìn Hà Thích, chậm rãi nhưng rất kiên
định nói với anh: “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng có một số việc
chúng ta phải nói rõ ràng, em đã từng khổ sở, nhưng những chuyện đó không thuộc
trách nhiệm của anh, mà bắt nguồn từ gia đình của em, hoặc có thể là đến từ số
phận của chính em, cho nên em không muốn oán trách ai cả, cũng không muốn những
chuyện đó trở thành gánh nặng cho tình cảm của chúng ta, anh hiểu ý em nói
chứ?”
Hà Thích chỉ gật đầu, dường như chỉ nghe thấy câu nói
đầu tiên của Viên Hỷ, “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta bắt đầu lại từ
đầu”. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt khẽ nheo lại, cong cong, vẻ rất vui sướng, “Tôi
xin được giới thiệu trước, tôi là Hà Thích, này, bạn ơi, bạn tên là gì thế?”
“Viên Hỷ.”
“Ừ, tên hay lắm, làm bạn gái của anh nhé, có nhớ tên
anh là gì không?” Anh cau mặt lại hỏi với vẻ nghiêm túc.
Viên Hỷ cười gật đầu.
Anh lại hỏi: “Vậy tên anh là gì?”
“Hà Thích.”
“Nói lại một lần nữa.”
“Hà Thích.”
Anh lại ôm Viên Hỷ vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô:
“Viên Hỷ, anh yêu em, thật lòng yêu…”
Nói cho cùng, trong lòng anh vẫn có chút sợ hãi, như
một nỗi hoảng loạn cứ phập phồng, sợ rằng cô lại lần nữa quên mất tên anh, sợ
thời gian không thể lùi lại bốn năm về trước nữa, sợ rằng anh chưa từng hiểu rõ
về Viên Hỷ, sợ… quá nhiều việc không thể nói ra.
Ban nãy khi Viên Hỷ muốn anh tạm rời khỏi đây thì anh
không hề đi, chỉ ngồi trên bậc thang ở dưới lầu, những lời của Bì Hối đang thấp
thoáng bên tai, anh bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, như chỉ có thế mới giải tỏa
bớt ít nhiều nỗi đau trong lòng, nhưng bình thường anh không hút thuốc bao giờ,
nên không mang thuốc theo bên người, vừa lúc đó có một người đàn ông trung niên
đang hút thuốc đi ngang qua, anh cũng không thèm để ý xem mình có mạo muội hay
không mà đã hỏi xin người ta một điếu thuốc, vội vội vàng vàng châm lửa rồi cắm
vào miệng, hít vào một hơi thật sâu nhưng lại bị sặc phát ho lên, đến nỗi ngực
cũng nhói đau, trước mặt mọi thứ càng thêm mơ hồ.
Người đàn ông kia tò mò nhìn anh như đã vỡ lẽ ra điều
gì đó,