
ên Trương Hằng này lại lên
cơn gì không biết, sao lại có cảm hứng với chuyện này thế chứ? Làm như Hà Thích
quay về cướp bạn gái của hắn không bằng. Bộ Hoài Vũ nhếch mép cười chế giễu,
hai người họ vốn là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm, chia ly vì thế sự, bây
giờ khó khăn lắm mới trùng phùng, anh chạy theo níu kéo để làm quái gì? Có phải
là thiếu niên nhiệt tình nữa đâu, làm gì có chí khí tranh đoạt như thế, nam nữ
mà, chẳng phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao? Có phải thiếu ai đó thì không
sống nổi đâu, hành hạ mình làm quỷ gì?
Trương Hằng nói là sẽ làm quen với Hà Thích thì đã sắp
xếp kế hoạch từ lâu rồi, lại thêm cô nàng Bì Hối sợ thiên hạ không đủ loạn,
muốn tìm ra cách để mấy người tụ tập lại cũng không có gì là khó khăn. Chỉ mấy
hôm sau, Trương Hằng đã gào lên bảo mình phải dọn nhà, gọi điện thoại bắt mọi
người đến giúp anh, không chỉ đặc biệt nhắn nhủ Viên Hỷ mà còn lải nhải gì đó
trong điện thoại với Bì Hối, bảo cô nàng cố ý nói với Viên Hỷ rằng Bộ Hoài Vũ
cũng đến đó trước mặt Hà Thích, nói gì mà mọi người cũng lâu rồi chưa tụ họp,
đừng có mà trốn tránh.
Viên Hỷ thật sự sợ Trương Hằng lại nghĩ ra trò gì đó,
tuy cô cảm thấy giữa mình và Bộ Hoài Vũ thanh bạch quang minh chính đại, nhưng
trước mặt Hà Thích vẫn không muốn nhắc đến Bộ Hoài Vũ, đến mức đi làm cũng có ý
tránh né anh. Nhưng Bì Hối lại nói thế trước mặt Hà Thích, Viên Hỷ cũng chẳng
còn cớ gì để thoái thác, đi thì bắt buộc rồi, không đi cũng phải đi. Không đi
à? Thế quá bằng chứng minh mình mất tự tin rồi? Nếu chẳng có chuyện gì thì mất
tự tin gì cơ chứ?
Hà
Thích không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo Viên Hỷ: “Nếu không có chuyện gì thì
chúng ta đến giúp đi, làm quen thêm bạn bè cũng đâu phải chuyện gì xấu.” Hà Thích không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo Viên Hỷ:
“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đến giúp đi, làm quen thêm bạn bè cũng đâu
phải chuyện gì xấu.”
Viên Hỷ nhìn nụ cười ấm áp của Hà Thích thì cũng cười
rồi gật đầu.
Mới sáng sớm thứ Bảy, Trương Hằng đã đứng đợi dưới nhà
của Viên Hỷ, Bì Hối mắt mũi mơ màng nhìn ngó xuống phía dưới đó rồi quay lại
hỏi Viên Hỷ: “Anh ta đến để đón bọn mình giúp dọn nhà á? Có người nào dọn nhà
mà lái xe đó không?”
Viên Hỷ đang bận chiên trứng trong chảo, nghe tiếng
còi xe bên dưới thì hai hàng lông mày chau lại, “Cậu gọi điện cho Trương Hằng,
bảo anh ấy đừng có nhấn còi nữa để khỏi bị hàng xóm ném trứng, tiện thì hỏi
luôn anh ấy đã ăn gì chưa, có cần làm ít gì đó cho anh ấy không?”
Bì Hối ừm một tiếng rồi gọi cho Trương Hằng. Chưa được
mấy phút, Trương Hằng đã cười hí hí bước vào nhà, thấy Viên Hỷ đã bày điểm tâm
lên bàn, không hề khách sáo mà ngồi ngay xuống bàn bắt đầu ăn như rồng cuốn,
vừa ăn vừa lúng búng nói với Bì Hối và Viên Hỷ, “Thôi hai em bỏ quách chỗ này
đi, dù gì nhà của anh cũng lớn, đến đó ở chung đi, không thu tiền trọ, chỉ cần
lo cơm ba bữa và giúp anh dọn dẹp phòng ốc là được.”
Bì Hối trừng mắt, bực bội nói: “Anh cũng khôn gớm nhỉ,
không chi tiền mà đòi có bảo mẫu cơ đấy.”
Trương Hằng cười hề hề, “Thì đôi bên cùng có lợi mà!
Vả lại, chủ yếu là anh muốn mời Viên Hỷ cơ, vì ngại bỏ em bơ vơ nên mới thêm
vào chữ “các”, em còn kêu gào gì nữa nào? Như em mà đến chỗ anh thì còn gọi là
Bảo Mẫu được à? Tiểu thư đài các thế kia!”
Viên Hỷ nghe thế thì cười ngặt nghẽo, Bì Hối lại không
chịu được, chỉ muốn tống cho tên Trương Hằng hai đấm, Viên Hỷ vội cản lại,
không ngờ Trương Hằng vẫn trong tư thế khiêu chiến, còn cố ý nghiêng vai tới vẻ
rất-muốn-ăn-đấm, kêu lên: “Đánh đi, đánh đi, Viên Hỷ, em không cần ngăn cản,
con gái mà, sức lực thì bao nhiêu chứ, cô ấy đánh hai cái thì cứ như được em
gái xinh xinh mát-xa thôi.”
Viên Hỷ quay lại nhìn Trương Hằng, hỏi: “Anh nói đấy
nhé?”
Trương Hằng nghệch mặt ra rồi tiếp đó cười lăn lộn,
“Ừ, không sao, yên tâm đi, tục ngữ nói hay lắm, đánh là thương mắng là yêu nếu
không ổn nữa thì giơ chân đạp, trong lòng Bì Hối chắc đã yêu thầm anh lâu lắm
rồi ấy!”
“Vậy, tốt thôi, như ý anh muốn,” Viên Hỷ vừa nói vừa
buông cánh tay Bì Hối ra, “Bì Hối, ra tay đi!”
Bì Hối cười khà khà, co tay thành nắm đấm huơ về phía
bên kia bàn, Trương Hằng cười dữ hơn, “Bì Hối, em đừng động thủ!” Vừa nói vừa
gồng người lên khoe cơ bắp, “Xem này, anh khỏe mạnh cường tráng, em đánh đau
thì đừng có mà khóc đấy nhé!”
“Không khóc, không khóc,” Bì Hối vừa cười vừa vào nhà
bếp, một lúc sau khệ nệ vác cái chảo ra.
Trương Hằng kinh hoàng nhảy nhổm ra khỏi ghế, vừa đi
vòng qua bàn để tránh Bì Hối vừa la làng: “Phụ nữ! Phụ nữ! Đừng chơi ác thế!
Viên Hỷ, Viên Hỷ, em không thể thấy chết mà không cứu thế được!”
Trương Hằng và Bì Hối đang kẻ đuổi người chạy vòng
vòng quanh bàn thì Tiêu Mặc Đình đến, Trương Hằng vừa thấy Tiêu Mặc Đình thì
như thấy cứu tinh, thoắt hai bước nhảy đến trước mặt anh ta ôm lấy, gào khóc:
“Đức Phật ơi, xin Ngài thu nhận con yêu tinh làm hại thế gian này đi!” Trương
Hằng chưa kịp nhõng nhẽo xong thì đã nhìn thấy phía sau Tiêu Mặc Đình còn có
một anh chàng trẻ tuổi mặt mũi thanh tú, áng chừng là Hà Th