
biết tình yêu
không cần lý do. Có lần em hỏi anh ánh tịch dương đẹp nhất anh từng thấy là ở
đâu, anh đã trả lời là khi còn học ở đây. Em còn nhớ không?”
Ella gật đầu, cô còn nhớ, đó là
khi hai người đã quen nhau được ba tháng. Lúc đầu anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với
cô, rất ít nói, nhưng cô đã say mê anh, lúc nào cũng viện đủ lý do để tiếp cận
anh. Có một hôm lại gặp nhau trong trường khi trời chạng vạng tối, cô đuổi theo
cạnh anh để trò chuyện, khi ấy mặt trời đang dần khuất núi, cô vô tình nói một
câu: “Hà, anh thấy tịch dương hôm nay đẹp biết bao! Em chưa bao giờ nhìn thấy
ánh tịch dương nào đẹp như vậy! Còn anh thì sao?”
Khi ấy
cô cũng chỉ nói vu vơ thế thôi, ngờ đâu anh lại dừng chân thật, và nhìn theo
hướng tay chỉ của cô. Cô rất vui mừng, ngỡ rằng cuối cùng đã tìm ra chủ đề anh
có hứng thú, nên vội hỏi: “Ánh tịch dương đẹp nhất anh từng thấy là ở đâu thế?”
Khi ấy anh đã im lặng rất lâu, sau đó mới nhìn bầu trời phía xa và lãnh đạm
đáp, đó là khi anh còn học ở trong nước, rồi sau đó phớt lờ cô, vội vã bỏ đi.
Cô còn tưởng mình lại chọc giận anh, chẳng ngờ sau hôm đó, anh đột nhiên chấp
nhận sự theo đuổi của cô. Anh không thể quên buổi chiều hôm
ấy, ánh tịch dương, ráng chiều, cũng không thể quên được cô ấy. Anh vốn định
tìm cô ấy để tính sổ, vì cô ấy đến cả tên anh cũng không nhớ, khiến anh bị mất
mặt vô cùng trước mặt bạn bè. Nhưng đến khi anh gặp được cô ấy thì hiểu rằng
không thể làm gì được.” Hà Thích khẽ nói, ngước ánh mắt trong sáng lên nhìn
Ella, “Em hỏi anh vì sao lại yêu cô ấy, thực ra anh cũng không nói rõ được, từ
khoảnh khắc cô ấy nhắm tịt mắt, rụt cổ lại và né tránh ngón tay của anh, anh đã
bắt đầu yêu rồi, không có lý do gì, chỉ trong tích tắc. Có lẽ cô ấy không thể
hơn em, nhưng anh yêu cô ấy. Ella, về đi, đừng cố chấp nữa, được không? Có lẽ
sau này em sẽ nhận ra, đối với anh, phần nhiều chỉ do em không cam tâm, chứ
chẳng phải tình yêu.”
Ella lặng im, một lúc sau mới cười vẻ bất lực và nhún nhún vai, “Hà, tại sao
anh không thể lừa dối em? Nể tình cái chân em suýt tí nữa bị luộc chín, anh
cũng nên an ủi em mới phải chứ nhỉ?”
Hà Thích ngẩn người nhìn Ella,
không hiểu vì sao tâm trạng lại cô chuyển biến nhanh thế. Ella hỉnh hỉnh mũi
với anh, cười nói: “Đừng ngạc nhiên, anh biết tính khí em mà, lúc nãy em muốn
thử ràng buộc anh lần cuối, ngờ đâu mới bắt đầu đã thua cô ấy. Em nghĩ nếu như
em không hỏi câu hỏi về ánh tịch dương ấy, có lẽ anh đã không chấp nhận em,
phải thế không? Nếu anh đã khiến em tổn thương đến thế, em cũng chả thiết phải
chết đi sống lại vì anh, cứ như lần trước ta nói đi, làm bạn, hay là em là em
gái anh nhé, được không?”
Hà Thích không ngờ cô lại thông
suốt nhanh đến thế, thở phào một hơi, thấy cô còn làm mặt hề với mình thì không
nhịn được cười: “Cái con bé này, tự dưng lại muốn làm em gái?”
“Được rồi!” Ela cười, khoát tay,
“Chừa lại chút sĩ diện cho em đi. Rót cho em miếng nước, lúc nãy diễn vở kịch
lớn như thế, mệt chết đi được!”
Hà Thích dở khóc dở cười, vào nhà
bếp lấy nước cho cô, lại hỏi: “Sao lại bất cẩn vậy, để chân bỏng đến mức ấy?”
“Anh tưởng em muốn à?” Ella lườm
anh một cái, uống nước ừng ực, rồi lại nhét cốc vào tay anh, réo lên, “Rót em
thêm cốc nữa!”
Hà Thích bị cô sai khiến đến
không thể làm gì hơn, đành rót thêm nước, “Uống chậm thôi, em thế này thì sống
một mình cũng không ổn, thôi cứ vào bệnh viện đi, được không? Để bố mẹ em thấy
khỏi phải mắng anh.”
Ella cười ranh mãnh, liếc Hà
Thích: “Anh sợ em sai vặt mới tống khứ em vào bệnh viện chứ gì? Anh cũng biết
em ghét bệnh viện nhất mà, không đi đâu. Em cứ muốn sai vặt anh đấy, hê hê, nếu
anh không đén, em sẽ gọi điện cho Viên Hỷ của anh, bảo cô ấy đến chăm sóc em.
Thấy dáng vẻ trung thực hồn hậu của cô ấy, chắc chắn sẽ không nỡ từ chối yêu
cầu của một người đáng thương thế này đâu.”
“Em!”
“Em sao nào?” Ella hất cằm, “Ở
đây em chỉ quen mình anh, bị bỏng không gọi anh thì gọi ai? Hừ, nếu anh không
đến thì em gọi cho Viên Hỷ thật đấy, tuy chúng em là tình địch, nhưng có lẽ cô
ấy cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Hà Thích thấy tính khí đại tiểu
thư của Ella đã bộc phát thì cũng bất lực, đành kiên nhẫn dịu giọng bảo: “Thì
còn lão Từ mà? Anh bảo anh ấy đến chăm sóc em được không?”
“Hừ! Không được!” Ella hừ một
tiếng, “Trước kia em đã đá người ta, sao còn mặt mũi nào bảo người ta chăm sóc
mình? Anh thì khác, là anh đá em, anh đã nợ em, em không sai khiến anh thì tìm
ai đây?”
Hà Thích nghẹn lời, đành thở dài
nói: “Được, bà cô, em nói đi, buổi trưa ăn gì? Anh mua cho em.”
Ella cười, đắc ý nhìn Hà Thích,
“Em muốn ăn pizza.”
Hà Thích lắc đầu, bực bội trừng
mắt nhìn Ella, “Ba hồi khóc ba hồi cười, thay đổi nhanh thật! Em bảo xem em
cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không thấy xấu hổ à?”
“Không xấu hổ! Tất nhiên!” Ella
cười.
Thanh Trác không được đi công
viên nên suốt ngày xị mặt ra, bà Viên thấy thế cũng bực bội, nhân lúc Tiểu Hồng
đi vệ sinh mới hỏi Viên Hỷ có thể nhờ Bộ Hoài Vũ đến dẫn Thanh Trác đi được
không.
Viên Hỷ cau mày: “Bọn