
là, tự em cút.”
“Đừng nói nữa,” Bộ Hoài Vũ dịu
giọng, choàng tay ôm cô vào lòng. Cô tựa đầu vào vai anh, khẽ hỏi: “Anh bảo
những người phụ nữ không thể sinh con cũng có những bà mẹ như mẹ em không? Họ
cũng có một người anh trai đần độn như thế không?”
Bộ Hoài Vũ chẳng thể trả lời, chỉ
cảm thấy cổ họng đắng ngắt, không nói nổi câu nào, chỉ có thể ôm cô thật chặt.
Cô hỏi khẽ bên tai anh: “Anh bảo
em đừng hỏi rằng tại sao con người phải sống, mà nên hỏi làm thế nào mới sống
tốt được. Anh hãy nói em biết, em phải làm gì để sống tốt đây? Phải làm thế nào
đây?”
Nước mắt cô lặng lẽ rơi trên vai anh, ướt đẫm một khoảng, thấm qua làn vải áo
đốt cháy da thịt anh, thế là anh quên hết mọi tổn thương cô từng gây ra cho
mình, chỉ ôm chặt cô và dịu giọng: “Còn có anh mà.”
Cơ thể cô bỗng cứng đờ, sau đó
ngẩng đầu lên và đẩy anh ra, một cách chậm rãi nhưng kiên quyết, lặng lẽ nhìn
anh, nói: “Không, em chỉ có mình em, em không cần ai thương hại. Nếu tự ban đầu
đã là em phụ anh, bây giờ cũng không quay đầu lại, những gì em đã làm em sẽ
không hối hận.”
Anh trầm mặc nhìn cô, một lúc lâu
sau mới buông tay, lùi ra phía sau, mỉm cười với cô rồi nói thong thả: “Xin
lỗi, anh nhất thời xúc động.”
Viên Hỷ chua xót, cũng không biết
phải nói thế nào, chỉ trốn tránh ánh nhìn của anh, ngồi ngẩn ngơ nhìn cốc nước
trên kỷ trà. Trước kia cô luôn ngỡ tình yêu là một điều gì đó rất thuần túy,
yêu là yêu, không yêu thì không yêu. Nhưng không rõ tự lúc nào mà tình yêu đối
với cô đã trở nên rất mông lung. Cô chắc chắn mình yêu Hà Thích, nhưng với Bộ
Hoài Vũ thì sao? Nếu tình cảm ấy không phải là yêu thì là gì? Cô lú lẫn rồi.
Bỗng cô cười giễu mình, bây giờ còn nghĩ chuyện này làm gì, cho dù hiểu ra rồi
thì sao? Dù gì cô đã quyết định không làm liên lụy đến Hà Thích rồi, và cũng sẽ
không làm phiền đến Bộ Hoài Vũ, cho dù là anh đang thương xót cô.
Hai người lặng lẽ ngồi đó, di
động của Bộ Hoài Vũ chợt reo vang, anh nghe máy, một lúc sau tắt đi và nói với
Viên Hỷ: “Trương Hằng gọi đến, Hà Thích đang tìm em, Trương Hằng không nói em
đang ở đây.”
Viên Hỷ ngẩn ra mấy giây, vẻ mặt
thay đổi liên tục, cuối cùng cô cắn răng, nói: “Cho em mượn điện thoại của anh
một chút.”
Bộ Hoài Vũ hơi ngửa người ra sau,
quan sát cô, cô gắng gượng nhìn thẳng vào anh, đúng lúc thấp thỏm thì Bộ Hoài
Vũ chậm rãi đưa di động đến, cô thở phào một hơi rồi vội vàng đón lấy. Bấm dãy
số quen thuộc của Hà Thích xong, cô lại thấy do dự, ngón tay cái mân mê phím
gọi, nhưng không bấm.
“Nghĩ kỹ chưa?” Bộ Hoài Vũ hỏi
gọn.
Cơ thể cô cứng lại, phải, nghĩ kỹ
chưa? Hậu quả của cú điện thoại này, cô đã nghĩ đến chưa? Những hồi ức nhỏ nhất
về Hà Thích đang lướt qua, anh của thời niên thiếu, khí chất phóng khoáng, dịu
dàng ngọt ngào… Nhưng cô cho anh được gì? Cô nhắm mắt, tất cả đã qua đi, đã qua
đi.
Cơ hồ di động vừa reo là Hà Thích
nhấc máy ngay, anh không nghe thấy tiếng cô thì cuống quýt hỏi: “Alo? Viên Hỷ?
Có phải em không? Viên Hỷ em nói gì đi!”
Viên Hỷ liếm môi, khàn giọng đáp:
“Em đây.”
Hà Thích cuống lên: “Xảy ra
chuyện gì thế? Mẹ em nói em chẳng mang theo gì mà chạy đi mất, sao vậy? Giờ em
đang ở đâu? Anh đến đón em.”
“Em không sao.” Viên Hỷ trả lời,
lại ngẩng lên nhìn Bộ Hoài Vũ, hít một hơi sâu rồi nói: “Em đang ở nhà Trương
Hằng, anh có đến đây được không, có vài chuyện em muốn nói với anh.”
Hà Thích bên kia đầu dây rõ ràng
là đang đờ đẫn, vì lúc nãy anh hỏi Trương Hằng mà anh ta bảo không gặp Viên Hỷ,
giờ Viên Hỷ lại nói cô đang ở nhà anh ta.
Viên Hỷ cúp máy, đưa trả lại cho
Bộ Hoài Vũ, anh nhếch môi cười châm biếm rồi đứng lên: “Em đợi Hà Thích đi, anh
về trước.”
Viên Hỷ ngẩn người, vội vội vàng
vàng túm lấy vạt áo anh: “Anh đi ư?”
Anh quay lại nhìn cô, sắc mặt
bình thản: “Anh không có nghĩa vụ phải diễn kịch với em, nếu em muốn diễn màn
kịch tình mới và tình cũ cho Hà Thích xem thì em có thể tìm Trương Hằng, cậu ta
chắc sẽ diễn rất đạt.”
Cô không nói nổi, chỉ nhìn anh vẻ
đau buồn, giống một đứa trẻ bất lực. Anh cố hạ quyết tâm bỏ đi, nhưng phát hiện
ra vạt áo vẫn bị cô túm chặt, không chịu buông tay, cuối cùng anh nổi giận,
quay lại lạnh lùng nhìn cô, giọng nói băng giá: “Viên Hỷ, em không thấy em quá
tàn nhẫn à? Em có quyền gì đối xử với anh như thế? Là vì anh yêu em à?”
Đó là lần đầu anh nói tiếng yêu
với cô. Lời vừa thốt ra, không chỉ cô ngẩn ngơ mà đến anh cũng đờ người. Tĩnh
lặng một lúc sau, phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng buông tay, co rúm người
ra phía sau, rũ đầu xuống và thì thào: “Xin lỗi, xin lỗi, anh đi đi, đi đi.”
Chỉ một câu nói mà đã khiến cô
khiếp đảm đến thế, anh cười cay đắng, quay lại quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy
tay cô và chậm rãi nói: “Viên Hỷ, em quá tự tin cho mình là đúng, biết không?
Đó không phải chuyện tốt. Em nghĩ lừa dối thế này là yêu Hà Thích à? Nếu anh là
anh ta, anh sẽ chỉ hận em, vì đến quyền biết chân tướng sự việc mà em cũng tước
đoạt, đến quyền chọn lựa em cũng không cho.”
“Vậy anh bảo em biết đi,” Cô
ngẩng lên, ánh mắt lấp loáng lệ, mạnh mẽ