
âm; Chu vương
tử nói chuyện cùng em; Bá Vương không bá: thì dễ hiểu rồi
Dạ lan đăng diệt: Tắt đèn
đi đêm.
Vô dục tắc cương: bạn
không dám chém bừa hè hè.
Không để ý tới ánh mắt ai
oán và khinh bỉ của ba người kia, Triêu Huy chuyên tâm gọi điện thoại, trước
tiên gọi tới di động của anh, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được …” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô cũng thường xuyên tắt máy để người
khác không quấy rầy, chưa hết hi vọng vẫn còn số điện thoại phòng kí túc của
anh.
Chuông đổ vài lần, điện
thoại được nhấc lên, một giọng nam lười biếng nói: “Này? Tìm ai vậy?”
“Xin chào, có thể giúp em
tìm anh Chu Vệ được không?”
Bên kia dường như dừng
hai giây, giọng nói đột nhiên trở nên phấn khởi: “Tìm Chu Vệ sao? Em tên là gì?
Bao nhiêu tuổi? Học khoa nào? Có phải mỹ nữ hay không vậy? Không phải mỹ nữ thì
anh khuyên em trực tiếp cúp máy đi” (Sa: @@)
Triêu Huy ngẩn ngơ, đây
không phải… kiểu điều tra hộ khẩu để giới thiệu xem mặt hay sao?
“Em tìm Chu học trưởng có
việc, phiền anh nói giúp cho…” Triêu Huy thật muốn nói cho anh chàng đang phấn
khởi kích động này biết cô không phải người ái mộ Chu đại thần mà là người đòi
nợ, chỉ là thật sự đấu không lại sự phấn khích của anh chàng kia.
“Học trưởng? Nói như vậy
em là học muội ? Năm hai hay năm nhất? Để anh đoán nhé, năm thứ nhất đúng
không? Năm thứ hai sẽ không ngượng ngùng như thế. Vậy em học ở học khoa nào …
Này! Tao còn chưa nói xong, cho tao…”
Điện thoại bị cướp lấy,
là một người khác: “Em gái à, thật ngại quá để em chê cười rồi, phòng bọn anh
không có nhiều chuyện như vậy đâu, trăm ngàn lần em đừng hiểu lầm.”
Triêu Huy cô cũng đâu có
hiểu lầm gì …
Người nọ tiếp tục nói:
“Đúng rồi, em gái, em cao bao nhiêu, chỉ số ba vòng thế nào…”
Triêu Huy bị vị sư huynh
tự xưng không nhiều chuyện này làm cho chấn động hoàn toàn, nói câu phiền anh
làm ơn kêu học trưởng nhanh chóng trả lại sách rồi cúp máy. Hóa ra nơi ở của
đại thần ở cũng mang hơi thở của nhân loại, khiến cho cô vui mừng thì ít mà hắc
tuyến thì nhiều.
Dù sao đại thần cũng là
người.
“Gác máy à.” Cổ Càng cầm
điện thoại, nhún nhún vai, “Bị dọa cho chạy mất rồi.”
“Ai kêu mày trực tiếp như
vậy, phải khéo léo như tao này”, Bách Dịch vẻ mặt bất mãn, anh còn chưa tận
tình trao đổi hết với sư muội mà.
Bách Dịch ngồi bên cạnh
người nào đó còn đang mải nghe nhạc: “Chúc mừng cậu, lại làm tan nát thêm một
tâm hồn thiếu nữ.” Hoa rơi hữu ý nước chảy
vô tình, hận một nỗi Chu Vệ bộ dạng hại nước hại dân thế mà trái tim còn cứng
rắn hơn cả kim cương nghìn năm cũng không xuyên thủng.
Chu Vệ lấy ánh mắt
“chuyện này liên quan gì tới tớ” nhìn anh.
“Các cậu đoán xem, vừa
rồi tiểu sư muội nói gì? Phiền anh kêu Chu học trưởng nhanh chóng trả sách, cám
ơn ạ.” Cổ Càng nói xong cùng Triết Minh và Bách Dịch cười ha ha.
“Là cô ấy,” Chu Vệ nhíu
mày, lấy tay rút ra một quyển sách, kinh ngạc nói, “Hóa ra đã lâu như vậy.”
Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới văn phòng luật sư thực tập, đi
sớm về trễ, quên luôn cả chuyện này. Thư viện ở đại học A có quy định chỉ cần
một quyển sách hay một quyển báo lâu ngày không trả thì không thể tiếp tục
mượn, thật đúng là có lỗi với cô ấy.
“Quen biết à,” Cổ Càng
cảm thấy kì quái. Mọi người quen biết với Chu Vệ cũng không gọi tới điện thoại trong
kí túc, kiểu này chắc cũng có quen biết nhưng chưa tới mức thân thiết, có việc
bình thường sẽ gọi vào di động của Chu Vệ.
Chu Vệ lắc đầu: “Không
tính là quen biết.” Chỉ gặp mặt một lần, cũng không biết điện thoại của cô, nên
không có cách nào gọi điện trả lời.
Không biết còn quan tâm
như vậy? Ánh mắt ba người ngầm ra hiệu với nhau: có chuyện kì quái ~~
Nhưng đương sự lại quanh
co, tiếp tục lật xem quyển luật, căn bản không cho ba người họ có cơ hội tìm
hiểu thêm.
Mà bên này, Triêu Huy gác
điện thoại xong ác cảm nhìn, làm cho ba người kế bên tò mò.
“Làm sao vậy? Chu Vệ nói
gì?” Gien tò mò trong cơ thể Tiểu Khê áp lực kêu gào, tận lực
khống chế giọng nói hỏi, có thể làm cho tiểu Huy kinh động như vậy, quả thật
không hổ danh đại thần.
Triêu Huy quay đầu ngơ
ngác nhìn cô, nói: “Anh ấy không có ở đó.”
Nhất thời thực thất vọng:
“Haizz.”
Triêu Huy tiếp tục ngơ
ngác: “Hai người bạn cùng phòng của anh ấy thay nhau tiếp điện thoại, nói
chuyện thực…”
Tiểu Khê chờ mong: “Thực
cái gì?” Thực XXX, thực bạo lực, thực ngược tâm, thực HLL? Hay là ái muội như
“Ngu ngốc, dám chiếm đoạt nam nhân của ta —— cô đương nhiên hy vọng Chu Vệ là
bạn trai của mình, nhưng không thể mơ mộng hão huyền, cho nên… Ai bảo bộ dạng
Chu Vệ đẹp đến thế chứ? Các nam sinh kỳ thật cũng không có sức chống cự, hắc
hắc.
Môi Triêu Huy giật giật,
cuối cùng mới nói ra được: “Thực… Khoa… Năm thứ mấy… Ba vòng… Thực, thực nhiều
chuyện…” Giọng cô đứt quãng một lát sau mới chậm chạp kể lại câu chuyện khiến
cô choáng váng.
Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng
Đông Yến khóe miệng đều nhịn không được co rút, cái đó không phải chỉ dùng đươc
hai chữ nhiều chuyện mà hình dung, cái này phải gọi là biến thái ——