
nói.
Triêu Huy lơ đễnh, nói:
“Tôi với cậu không có giao tình gì, chẳng qua chiếu theo pháp luật mà có
liên quan, không thể nói tới chuyện tuyệt tình.”
“Cô không để tôi sống dễ
chịu, tôi cũng không để cô được yên. Thế nào? Cha và con gái nhận nhau tư vị
ngọt ngào chứ nhỉ, về sau còn gặp lại, cứ chờ xem.” Hoàng Hán Văn buông lời ác
độc nói.
Triêu Huy mặc kệ… Vì
sao người xấu nào cũng đều có thói quen đe dọa người khác vậy?
“Tôi nghĩ tôi phải làm
cậu thất vọng rồi.” Cô bình tĩnh nói, “Nếu cậu thật sự mong chờ một
màn cha và con gái nhận nhau cảm động lòng người thì
tôi rất lấy làm tiếc. Từ đầu tới giờ, tôi mang họ Trần, người trong nhà chưa
từng nói cho tôi về chuyện của cha tôi, tôi cũng không nghĩ bản thân mình
còn có một người cha. Cậu không cần phải giận chó đánh mèo với tôi, cậu và cha
mình ngay từ đầu đã không có quan hệ gì với tôi, về sau cũng không có.”
Nếu cô vẫn là cô của ba
năm trước đây, có lẽ Hoàng Hán Văn đã làm cô tổn thương. Chỉ là mọi
chuyện trên đời không phải lúc nào cũng giống như trước, trải qua việc bà ngoại
bị bệnh nặng, rồi gặp gỡ Chu Vệ, cô trưởng thành lên rất nhiều, cho nên, cô vẫn
là Trần Triêu Huy.
Thế gian này
liệu có đoạn tình cảm lưu luyến nào lại không phải
chịu cảnh chia li? Nhất là ở cái quốc gia từ trước tới giờ
luôn có truyền thống về chuyện tình yêu đau khổ như Trung Quốc.
Bằng chứng ư? Đương nhiên là có, Ngưu Lang Chức Nữ này, Lương Sơn
Bá - Chúc Anh Đài này còn có Bạch xà - Hứa Tiên nữa… Đó là còn
chưa kể đến những chuyện tình bi kịch khắp đại giang Nam Bắc.
Cho nên, mặc
dù hòa hợp như cặp đôi Chu Trần, cũng phải chịu qua
thử thách khó khăn, ai lại khiến cho tác giả nhẫn tâm như vậy…
Phương Di - Người khơi
mào cho vụ thảm án lần này hiện có muốn hối cũng không kịp, cô đúng là không
nên hỏi cái vấn đề chết tiệt ấy.
Vấn đề gì vậy?
—— “Sư tỷ, sau khi tốt
nghiệp chị cùng anh họ vẫn ở lại đây chứ?” Như vậy thì thật tốt nha, cô có thể
mỗi ngày đến đây ăn chực cơm & dùng chực net.
Triêu Huy, Chu Vệ nhìn
nhau, trầm mặc mấy giây.
Đối với tương lai, bọn họ
dường như còn chưa từng thảo luận qua, chứ đừng nói là tư tưởng thống nhất.
Chu Vệ vì muốn thăm dò cô
sẽ nói như thế nào đành mở lời trước: “Khi đó anh còn chưa có tốt nghiệp, tất
nhiên là muốn ở lại nơi này.”
Triêu Huy nghĩ nghĩ, nói:
“Em nghĩ, có thể em sẽ về nhà.”
Gia gia và bà ngoại hiện
sức khỏe đã không còn được như trước, cô cũng từng đồng ý tốt nghiệp xong sẽ
quay về thành phố G, lúc ấy làm sao biết được Chu Vệ sẽ xuất hiện trong cuộc sống
của cô? Lần trước cùng bà ngoại nói chuyện điện thoại, cô rõ ràng nhận thấy
trong giọng nói của bà ẩn chứa một sự nhớ nhung càng ngày càng sâu đậm.
“Em về nhà, vậy chúng ta
phải tính sao?” Chu Vệ nghiêm túc nhìn cô.
Anh nói “Chúng ta” tất
nhiên không phải chỉ anh và Phương Di, mà là ám chỉ anh và cô, Triêu Huy hiểu
nhưng lại không thể cho anh một câu trả lời thuyết phục.
Ngay từ đầu, cô cũng
không nghĩ tới bản thân sẽ thích Chu Vệ, khi ý thức được mình yêu anh thì cũng
là lúc cô đã không còn đường mà quay đầu lại. Tình yêu ngọt ngào khiến cô gạt
bỏ hết bất an, chỉ đơn thuần cảm thấy được cùng anh bước đi như vậy là tốt rồi.
Đang bước trên con đường thênh thang đó, cô làm sao có thể nghĩ đến hôm nay đột
nhiên lại phải đối mặt một việc nhìn tưởng như yên ổn, nhưng kì thực sông
càng lớn sóng ngầm càng mãnh liệt, không cẩn thận là có thể làm mồi cho cá
bất cứ lúc nào.
“Phương Di, em về trước
đi.” Chu Vệ cảm thấy hai người bọn họ cần phải nói chuyện nghiêm túc.
Phương Di ảo não không
thôi, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng rời đi, cái miệng cô không khác gì quạ đen,
cái tốt thì không hỏi, lại cố tình hỏi cái này —— nhưng cô làm sao biết được
vấn đề này lại là thủy lôi cơ chứ…
“Ở lại đây đi.” Chu Vệ
yên lặng nhìn cô, đôi mắt đẹp chưa bao giờ thực sự nghiêm túc đến vậy, “Ở lại
giúp đỡ anh.”
Triêu Huy hiểu sự khẩn
thiết của anh, nhưng lòng cô cũng vô cùng mâu thuẫn không biết nên làm gì bây
giờ? Một bên là người yêu, một bên là người nhà, cán cân mất đi điểm cân bằng
trong lòng cô đang không ngừng dao động.
“Em, em đã đồng ý với
người nhà… Cho nên…” Cô nên nói như thế nào đây, nói cái gì đây? [Sa : Nói
em đồng ý chứ còn sao nữa'>
“Trước khi nhắc đến
chuyện này, em có nghĩ là sẽ ở lại không.” Anh hỏi.
Cô gật gật đầu: “Có.”
“Vậy thì ở lại đi.” Anh
ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thủ thỉ: “Ở lại giúp anh, chờ anh tốt nghiệp thạc
sĩ rồi chúng ta lập tức kết hôn.”
“Thế còn nhà em thì phải
làm sao bây giờ?” Cô cũng không chịu thua kém sà vào lòng anh tìm chút hơi ấm.
“Hàng năm anh sẽ thu xếp
thời gian cùng em về nhà, đi máy bay thật ra cũng không xa lắm.”
“Nhưng em phải mở miệng
thế nào đây?” Nghĩ đến sự vui mừng mỗi lần cô về nhà, và sự tiếc nuối
không thể che dấu mỗi khi cô phải quay lại trường của gia gia và bà ngoại, quả
thật khiến cô không thể nào mở miệng.
Chu Vệ khuyên cô: “Con
cái lớn khôn sẽ phải bay đi, thân làm cha mẹ tất nhiên sẽ rất buồn, nhưng quen
rồi thì sẽ ổn thôi.”
Anh không nói thì không