
y chưa từng gặp cô ấy.”
Giọng nói mơ hồ của anh ấy khiến Nhậm Giai khóc nức nở. Cô
ta vừa khóc vừa bổ nhào về phía Đới Thời Phi, túm lấy vạt áo anh ấy, không chịu
buông. “Anh không quen biết em, anh lại có thể nói không quen biết em! Anh đi
Mỹ rồi thì quên luôn cả em. Chiếc cà vật anh đang đeo là năm đó em đã tặng anh,
đồ anh vẫn dùng mà người đã quên rồi sao? Anh thật nhẫn tâm, thật quá nhẫn
tâm!”
Đới Thời Phi lại càng tỏ ra không hiểu chuyện gì. “Chiếc cà
vạt này là tự tay tôi mua mà, sao lại biến thành cô tặng tôi? Tiểu thư, có phải
cô nhận nhầm người rồi không?”
Lời của anh ấy như đổ thêm dầu vào lửa, Nhậm Giai khóc càng
to, giáng một cái tát nảy lửa vào mặt Đới Thời Phi, luôn miệng mắng nhiếc: “Anh
là đồ không có lương tâm, không có lương tâm, không có lương tâm...”
Đừng nhìn dáng vẻ liễu yếu đào tơ thường ngày của Nhậm Giai,
lúc này trông cô ta dữ tợn như con hổ cái mất kiểm soát. Cô ta chết cũng không
chịu buông Đới Thời Phi, vừa khóc vừa đánh mắng, mấy người chúng tôi cùng chạy
sang can ngăn mà không được.
Trong phòng náo loạn, bàn ghế nghiêng ngả, xô lệch, bát đũa
rơi xuống đất vỡ mất vài cái. Ầm ĩ đến mức nhân viên phục vụ phải đẩy cửa bước
vào xem thế nào, liền trông thấy ngay cảnh tượng hỗn loạn. Ngoài cửa lập tức có
bao nhiêu cái đầu ngó vào xem. Nhậm Giai ầm ĩ một hồi rồi đột nhiên hai mắt
nhắm lại, ngất xỉu. Trò chơi này không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?
Không cần phải nói, bữa cơm hôm đó coi như đi tong. Chu Nhất
Minh gọi 120 đến chở Nhậm Giai đang hôn mê vào bệnh viện, mấy người còn lại lên
xe của Đới Thời Phi theo sau. Ở trên xe, anh ấy vẫn chưa hết sợ hãi: “Thật sự
tôi không biết cô ấy, tại sao cô ấy cứ túm lấy tôi không chịu buông chứ? Giải
thích thế nào cũng không được.”
Tôi tin Đới Thời Phi thật sự không biết Nhậm Giai, chắc cô
ta nhận nhầm người, có thể người yêu cũ của cô ta giống Đới Thời Phi chăng? Suy
đoán này nghe có vẻ cũ rích nhưng lại rất phổ biến. Có điều, trên thế gian này
sao lại có hai người giống nhau như đúc được, ngay từ đầu đã nhận nhầm chắc
phải có nguyên nhân, tại sao đến một lời giải thích cô ta cũng không muốn nghe?
Điền Tịnh nói: “Nhìn cái cách cô ta làm ầm lên vừa nãy tôi
đoán là thần kinh cô ta có vấn đề. Không chừng đúng là bị thần kinh!”
Điền Tịnh nói đúng, thật không biết gọi cô ấy là con quạ nói
gở hay nhà tiên tri nữa. Sau khi Nhậm Giai được đưa vào bệnh viện, Chu Nhất
Minh vội vã báo cho bố mẹ cô ấy đến. Hai ông bà đến viện, vừa nghe tường thuật
lại, hai mắt đã đẫm lệ. “Giai Giai lại phát bệnh rồi!”
Thì ra ngày trước Nhậm Giai có một người bạn trai, là mối
tình đầu của cô ta. Hai người yêu nhau từ hồi cấp ba, hoa khôi của lớp và mỹ
nam của trường đã đến với nhau một cách rất tự nhiên. Hai người hẹn ước sẽ cùng
nhau thi vào Đại học Bắc Kinh, sau khi ra trường sẽ làm lễ cưới. Ai ngờ, người
con trai đó đã thay lòng đổi dạ đi yêu một cô sinh viên trao đổi người Mỹ trong
trường. Chắc là không biết phải nói rõ với cô ta thế nào nên đã quyết định
không nói. Anh ta lẳng lặng làm thủ tục xuất ngoại, tốt nghiệp một cái liền cùng
cô người Mỹ kia cao chạy xa bay.
Cú sốc này quá lớn, Nhậm Giai vốn là một cô gái đa sầu đa
cảm, lại bị kích động mạnh, dẫn đến thần kinh có chút không bình thường.
Hai, ba tháng đầu, Nhậm Giai không hề nói chuyện với ai, chỉ
lẩm bẩm một mình. Có lúc cười ngốc nghếch, khi lại khóc than, rất dễ cáu giận,
động một cái là ném đồ đạc. Ông bà Nhậm mời bác sĩ đến khám, chẩn đoán là có
triệu chứng tâm thần phân liệt, kê đơn thuốc cho cô ta và dặn dò gia đình phải
hết sức quan tâm, chăm sóc. Uống thuốc được vài tháng thì có tác dụng, cô ta
dần dần hồi phục như bình thường, tuy có chút hơi cổ quái nhưng ít nhất nhìn
cũng như người bình thường.
Vì bệnh của cô ta bắt nguồn từ tâm bệnh nên có người gợi ý
nhanh chóng tìm cho cô ta một bạn trai, để tình yêu mới chữa lành vết thương từ
tình yêu cũ, có thể sẽ nhanh khỏi hơn.
Chu Nhất Minh liền trở thành một vị thuốc. Anh ta cứ tưởng
mình gặp được “tiên nữ” trên trời rơi xuống, nào ngờ lại là “cô nương thần
kinh”. Thế nên hơi tí là cô ta ghen tuông. Chu Nhất Minh trễ hẹn có ba phút, cô
ta đã khóc nức nở, bởi vì trong lòng cô ta luôn có cảm giác không an toàn. Sau
khi trải qua một lần bị bỏ rơi, trong lòng cô ta đã có dấu ấn sâu đậm.
Ông bà Nhậm vô cùng xin lỗi Đới Thời Phi. Sự việc lần này
đúng là tai bay vạ gió. Theo như bà Nhậm nói, anh ấy thực sự không giống kẻ phụ
tình kia chút nào, chắc là do anh ấy từ Mỹ trở về, động đến cấm địa ở tận đáy
lòng cô ta, lại thêm cái cà vạt giống hệt cái mà cô ta đã mua tặng kẻ phụ tình,
chắc đó là kỷ vật cô ta đã gửi gắm tất cả tình cảm của mình. Vì thế tâm trí cô
ta trở nên rối loạn, rồi mới xảy ra những chuyện thế này.<>
Nhậm Giai lần này bệnh cũ tái phát còn nặng hơn trước. Cô ta
lại khép mình, không để ý đến ai, chỉ chìm đắm trong thế giới riêng của mình,
lúc thì cười nói cô ta và bạn trai sắp kết hôn, lục tung mọi thứ lên để tìm sổ
hộ khẩu, đòi đi đăng ký kết hôn; lúc lại khóc lóc nói bạn t