Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324734

Bình chọn: 7.5.00/10/473 lượt.

g Trí Dũng kết

thúc thật, anh thật sự hy vọng em có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.”

Cái tên này nói câu cuối cùng còn ngâm nga như đọc thơ, hai

tay giơ lên rất phối hợp nữa chứ.

Tôi ngứa mắt liền nhảy xuống giường, vớ lấy cái gối, đập túi

bụi vào đầu anh ta. “Anh còn nói, anh còn nói, anh còn nói nữa à?”

Anh ta la ầm lên, chạy bốn xung quanh né “đạn”: “Ai da, em

đang dưỡng thương cơ mà, sao vẫn có sức đánh mạnh thế? Đừng đánh nữa, đánh nữa

là mất mạng đấy!”

Mặc kệ anh ta muốn nói gì thì nói, tôi cứ đánh. Anh ta kêu

trời kêu đất, nói mỗi lần tôi thất tình đều giáng cho anh ta một trận, anh ta

quá bất hạnh, toàn phải làm bao cát cho tôi đấm…

“Em phải biết là cảnh ngộ của anh còn đáng thương hơn em

nhiều, bị người ta nói bỏ là bỏ ngay. Mẹ kiếp, năm nay đúng là đen đủi, ba lần

yêu, cả ba lần đều thất bại. Nhưng không sao, sang năm mới rồi, anh trai tin

rằng mình sẽ gặp được người con gái đối xử tốt với anh, không bỏ rơi anh. Bé

bự, em cũng đừng vì Phùng Trí Dũng mà buồn nữa. Chúng ta phải nhìn về phía

trước. Nếu không can qua thì làm sao biết được cái gì là tốt đẹp? Cần phải tin

tưởng phía trước nhất định có người tốt hơn gấp trăm ngàn lần đang đợi chúng

ta, nhất định sẽ có!”

Vừa mới tiến triển được một tí đã thất bại! Tôi và Chu Nhất Minh thử yêu nhau rồi cứ thế giữa đường đứt

gánh. Tôi không những không có bạn trai mà ngay cả một người bạn tốt cũng không

giữ được, cuối cùng tất cả đều “xôi hỏng bỏng không”.

1.

Năm mới qua đi, một tháng trời ăn uống no say khiến thân

hình tôi trở lại trạng thái “đầy đặn”. Than ôi, sự nghiệp giảm béo quả là một

cuộc chiến gian nan, lơ là một chút cũng không được!

Nhưng vấn đề cá nhân còn khiến tôi phiền lòng hơn chuyện

giảm béo gấp bội phần. Năm nay tôi chính thức bước sang tuổi hai mươi sáu. Tuổi

hai mươi lăm qua đi, tôi của tuổi hai mươi sáu đã là chiếc bánh ga tô để qua

đêm, không còn “tươi ngon” nữa. Nhưng một nửa của tôi đang ở phương trời nào? Ngay

cả bóng dáng cũng chưa thấy xuất hiện. Bạn nói xem, có buồn hay không chứ?

Để đấu tranh thoát khỏi vấn đề cá nhân này càng sớm càng

tốt, tôi lao vào các cuộc hẹn hò, bất luận là ai giới thiệu, đối tượng ra sao

tôi đều đồng ý gặp mặt. Thế nên suốt cả mùa xuân tôi không ngừng đi xem mặt.

Ngoài lúc đi làm, thời gian còn lại không phải là đang xem mặt thì cũng là trên

đường đến xem mặt. Có trách cũng chỉ trách cảnh xuân tươi đẹp càng khiến người

ta chất chứa tâm tư.

Không đi xem mặt thì không biết, đi xem rồi mới giật nảy cả

mình, thì ra muốn tìm một người đàn ông tốt thích hợp để yêu đương, kết hôn

thật sự không dễ dàng.

Con trai thời buổi này, theo như ngôn ngữ trên mạng thì đúng

là loại “thượng hạng” gì cũng có, một số còn có thể giết bạn chết tươi.

Nói có sách mách có chứng, hãy nhìn vào một số trường hợp

xảy ra với tôi để làm ví dụ kiểm chứng.

Anh chàng “thượng hạng” thứ nhất: Người này là cháu của một

chú hàng xóm, làm ở Sở Lâm nghiệp. Người giới thiệu đưa hai chúng tôi đến gặp

nhau. Anh ta rất thích gặng hỏi chuyện tình cảm trước đây của tôi, ví dụ như đã

từng yêu mấy người, tại sao lại không yêu nữa... Tôi thấy rất phản cảm, hỏi

những điều đó thú vị lắm à? Lớn như thế rồi, ai mà chẳng có quá khứ? Tôi quay

sang hỏi anh ta trước đây đã từng yêu mấy người, tại sao lại chia tay? Anh ta

cũng tỏ ra không hài lòng. Đấy, xem xem, đúng là điển hình của việc “chỉ cho

quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”.

Kết quả lần gặp mặt này không nói cũng biết, chẳng ai vừa

mắt ai. Anh ta còn quay sang người giới thiệu phàn nàn rằng tôi không mấy dịu

dàng. Tôi tức quá hóa buồn cười, chắc anh ta hỏi gì tôi trả lời nấy mới được

xem là dịu dàng? Anh ta dựa vào cái gì chứ?!p>

Anh chàng “thượng hạng” thứ hai: Con trai cô cháu gái họ của

bạn cũ của bà nội tôi, khi gặp từ đầu chí cuối chỉ nhắc đến mẹ anh ta. Bố anh

ta mất sớm, anh ta nguyện cả đời này phải báo hiếu mẹ. Cho nên anh ta chỉ có

một yêu cầu với người vợ tương lai là nhất định phải cùng anh ta báo hiếu,

không được cãi lại bà, không được làm bà tức giận, mọi việc đều phải nghĩ đến

bà trước... Tôi kiên nhẫn ngồi nghe sau đó khách khí đứng dậy cáo lui: “Xin

lỗi, tôi có việc phải đi trước!”

Anh chàng này không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không

thích hợp làm chồng. Mẹ anh ta vất vả quá nhiều vì anh ta, anh ta nên báo đáp

nhưng không có quyền yêu cầu người vợ tương lai của mình cũng phải báo hiếu một

cách vô điều kiện như thế. Nói một cách đơn giản, mình mắc nợ tại sao lại bắt

người khác trả giúp?

Anh chàng “thượng hạng” thứ ba: Sếp bé trong một cơ quan nào

đó, trong suốt thời gian gặp mặt, lúc nào cũng ra vẻ ta đây lãnh đạo khiến tôi

cảm thấy rất khó chịu. Anh ta luôn miệng hỏi làm người nghe mà phát cáu: “Em có

biết nấu cơm không? Biết giặt giũ không? Có biết làm việc nhà không? Có

biết...”

Tôi cố nín nhịn, cuối cùng không chịu được nữa, liền bật

lại: “Này anh, nếu anh muốn tìm một bảo mẫu thì hãy ra cửa rẽ trái, đi khoảng

năm mươi mét, có một trung tâm giới thiệu người giúp việc đấy. Tôi không đáp


Pair of Vintage Old School Fru