Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324024

Bình chọn: 8.5.00/10/402 lượt.

một đôi kim đồng ngọc

nữ. Mấy bức ảnh cưới của bọn họ đã được hiệu ảnh treo lên quảng cáo, một bức

chụp rất tình cảm được một tờ tạp chí nào đó đăng nữa. Hai người đó là một đôi

đáng để người khác phải ghen tỵ.

Nói thực, tôi rất ghen tỵ với họ. Bởi vì tôi nghĩ bọn họ quá

may mắn, con đường tình yêu và hôn nhân quá thuận buồm xuôi gió, không như tôi

gập ghềnh, khúc khuỷu! Dựa vào cái gì mà bọn họ lại may mắn đến thế? Thôi đi,

tôi thừa nhận mình đang hẹp hòi đố kỵ với cặp đôi vừa may mắn vừa hạnh phúc

này.

Thấy tôi đi cùng một người con trai, vẻ vô cùng thân mật, La

Lợi có vẻ hơi ngạc nhiên, ngó Chu Nhất Minh mấy lần liền. Cô ấy cũng không nói

gì nhiều, chỉ nói xã giao với tôi hai câu. Nhưng ngày hôm sau đi làm, cô ấy thì

thầm hỏi tôi: “Anh chàng tối qua không phải là bạn trai của chị đấy chứ?”

Cô ấy dùng câu phủ định để hỏi, tôi cũng thuận thế phủ nhận:

“Đương nhiên không phải rồi, chỉ là bạn học cũ thôi.”

“Tôi cũng đoán là không phải, anh ta thấp như thế, nhất định

chị sẽ không thích đâu. Nhưng lúc đầu nhìn thấy vẻ thân mật của chị và anh ta,

tôi thấy hơi nghi ngờ.”

Quan điểm chọn bạn đời của tôi bây giờ cả trường mầm non đều

biết, con trai dưới một mét tám không thể gửi gắm cả đời được. Vì thế La Lợi

mới nói như vậy.

Tôi cười trừ. “Anh ấy không chỉ là bạn học cũ mà bố mẹ anh

ấy và bố mẹ tôi là đồng nghiệp, vì thế hai chúng tôi từ nhỏ đã quen nhau, quan

hệ rất thân thiết, như anh trai, em gái nên đã khiến cô hiểu lầm.”

La Lợi gật gật

đầu. “Nhìn hai người không giống bạn bè bình thường. Nhưng thấy anh ta thấp như

vậy, tôi lại nghĩ đó chắc chắn không phải là bạn trai của chị nên đoán mò là

anh họ. Thì ra đúng là “anh trai”.”

La Lợi không

ngừng đề cập đến chuyện Chu Nhất Minh lùn khiến tôi nghe cũng thấy chối tai

nhưng không tiện nói gì, chỉ thấy buồn trong lòng. Chu Nhất Minh đúng là thấp

thật, một mét bảy hãy còn thiếu một phân. Sao anh ta không cao thêm chút nữa

chứ?p>

Buổi hẹn kế đó,

tôi gọi trước cho Chu Nhất Minh, yêu cầu anh ta đi giày tăng chiều cao. Anh ta

ngạc nhiên nói: “Đi cùng em thì cần gì phải giả dối nữa, anh cao như thế nào

thì em cũng biết rõ rồi mà!”

Tôi nhẫn tâm trả

lời thẳng thừng: “Không phải đi để em nhìn mà để cho người khác nhìn.”

Anh ta nhanh

chóng bật lại: “Có ai đó nói xấu phải không, nói em tìm tái tìm hồi cuối cùng

chọn một người lùn làm bạn trai, khiến em thấy mất mặt chứ gì?”

“Đúng thế, sau

này anh và em đi ra ngoài, anh đều phải đi giày tăng chiều cao vào đấy, xem ai

còn nói gì được nữa.”

Anh ta im lặng

một lúc rồi nói: “Anh không muốn đi.”

Tôi hoàn toàn

không ngờ anh ta lại cự tuyệt như thế, lập tức gào lên: “Cái gì?”

“Đi đôi giày tăng

chiều cao ấy không thoải mái, mệt lắm!”

“Mệt, vậy ngày

trước anh đi giày tăng chiều cao cùng Đinh Man đi hết phố này đến phố khác mua

sắm sao không thấy kêu mệt? Giờ em bảo anh đi, anh lại than mệt. Anh như thế là

có ý gì?”

Tôi không vui,

Chu Nhất Minh lại càng không vui. “Chẳng có ý gì cả. Khi hẹn hò với Đinh Man,

anh đi giày tăng chiều cao chỉ là muốn che đi khuyết điểm của mình. Lúc đó bọn

anh mới yêu nhau, anh chỉ muốn thể hiện những gì tốt đẹp nhất. Nhưng mà Yên

Phiên Phi, hai chúng ta đã quen biết nhau hơn hai mươi năm nay, chơi với nhau

từ nhỏ, anh là người như thế nào, tính tình ra sao, cao thấp đến đâu em đều rõ

cả, chẳng lẽ anh còn phải làm hàng nữa à? Anh thấp bé từ lâu em đã biết rồi.

Nếu em thấy không chấp nhận được, cho rằng anh làm bạn trai của em sẽ khiến em

bẽ mặt thì ngay từ đầu em đừng nên hẹn hò với anh làm gì. Thôi, anh trai không

xứng với em đâu, chúng ta dừng ở đây đi, không thử thiếc gì nữa!”

Chu Nhất Minh nói

một hơi rồi dập máy, tôi ngây ra một lúc lâu, vừa tức vừa lo lắng, vừa buồn vừa

hận, cuối cùng giậm chân nói: “Thôi thì thôi, cứ làm như anh quý lắm ấy! Đồ Vi

sinh vật!”

Sau khi biết

chuyện tôi và Chu Nhất Minh cãi nhau, Điền Tịnh tỏ ra rất ngạc nhiên: “Chu Nhất

Minh bình thường không phải là người dễ bị kích động, sao lần này lại nóng nảy

thế, đôi ba câu đã đòi chấm dứt với cậu rồi?”

Tôi tự cho là

mình đúng: “Thì thế, mình cũng có nói gì đâu, chỉ bảo anh ta đi giày tăng chiều

cao vào thôi. Anh ta cứ làm như mình đòi giết anh ta không bằng, thà chết cũng

không chịu làm theo.”

“Nhất Minh phản

ứng là việc của Nhất Minh, chuyện này cũng không thể trách anh ấy được. Rõ ràng

cậu phàn nàn anh ấy lùn khiến người ta bị tổn thương quá mức.”

“Ngày trước mình

vẫn thường bảo anh ta lùn đấy thôi, có bao giờ anh ta tức giận với mình đâu. Ai

mà biết lần này tự nhiên lại nổi khùng, vừa nói một cái đã giận dữ, cứ như mình

chọc tiết anh ta vậy.”

“Trước đây là

trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây cậu với anh ấy chỉ là bạn bè, cậu trêu

thế nào cũng được. Bây giờ hai người đang hẹn hò, cậu coi thường anh ấy thì làm

sao anh ấy chịu được! Đổi lại là cậu, anh ấy chê cậu là cô bạn gái này béo quá,

sợ đưa cậu đi gặp bạn bè sẽ bị mất mặt, không muốn đưa cậu đi nữa, liệu cậu có

ba máu sáu cơn không?”

Đặt mình ở địa vị

người khác! Tôi không nói được


Old school Easter eggs.