
ông thấy cô ấy đâu. Một giờ chiều, tôi đành ôm tiếc nuối và nỗi
nhớ nhung về Tuệ, ngồi xe lửa tới Hoài Bắc. Tôi đã kí một hợp đồng với một công
ty ở đó, năm giờ chiều phải tới nhận việc. Mãi sau đó tôi mới biết hôm đó Tuệ
không có ở kí túc vì khi Phương đi tìm, Tuệ lại vừa đi toilet. Và khi tôi đi
khắp trường tìm kiếm cô, lại đúng lúc Tuệ bị thầy chủ nhiệm gọi lên nhờ sắp xếp
lại tài liệu suốt từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều. Có lúc tôi nghĩ, có thể đó
là ý trời khiến tôi bị bỏ lỡ cơ hội bày tỏ tình cảm với cô.
Sau
đó, chúng tôi cũng mất một năm không liên lạc được với nhau. Mãi tới tháng 10
năm 2001, tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn mới biết được cách liên lạc với
Tuệ. Tin nhắn đó là do cậu Mục Tử bạn học cùng thuở trước nhắn tới. Cậu ấy là
người đầu tiên trong lớp dùng điện thoại di động. Chúng tôi đã giao hẹn với
nhau nếu bất kì bạn học nào trong lớp có di động phải lập tức báo ngay số cho
Mục Tử, nhờ cậu ấy làm trạm trung chuyển, duy trì với tất cả bạn học trong lớp.
Còn nhớ lúc nhận được tin, tôi đang ngồi trên xe bus, nhìn thấy số di động của
Tuệ hồi lâu, cứ sững sờ, ngồi quá cả bến xe cần xuống.
Tới
mười một giờ tối, tôi gọi điện cho Tuệ. Người nhận là bố cô ấy. Có thể do đã
quá khuya, Tuệ đã ngủ. Bố cô ấy không gọi con gái dậy, nói rằng để ngày hôm sau
Tuệ sẽ gọi lại cho tôi. Gác máy xong, tôi lại gửi một tin nhắn cho Tuệ, để ngày
mai cô ấy liên lạc với tôi. Không ngờ cùng lúc đó cũng có một bạn học khác nhắn
tin cho Tuệ, cũng dặn ngày mai gọi lại. Thế là hôm sau, Tuệ gọi cho người bạn
đó, không gọi cho tôi.
Đau
khổ chờ suốt ba ngày không nhận được điện thoại của Tuệ, tôi chủ động gọi lại.
Lần này gặp được Tuệ. Xa nhau hơn một năm trời nay mới được nghe lại giọng cô
ấy, tim tôi cứ đập thình thịch, điện thoại cầm không vững, đành viện cớ thoái
thác, “Mình đang trên xe, tín hiệu không được tốt lắm. Để lần khác liên lạc
lại!”, rồi vội vã tắt máy. Từ đó, tôi bắt đầu liên lạc với Tuệ bằng tin nhắn
mỗi ngày.
Chớp
mắt đã tới tháng thứ mười hai. Một hôm, quả thực tôi không thể nhịn nổi tình
cảm của mình với Tuệ, liền gửi cho cô ấy một tin nhắn rằng: “Tuệ ơi, cậu có
biết không? Mình thích cậu từ lâu lắm rồi”. Tuệ nhắn lại: “Cậu đùa hay sao?”
Sợ
Tuệ không tin, tôi đành kể tỉ mỉ mọi việc trước đây qua tin nhắn. Tôi kể mình
đổi chỗ ngồi chỉ vì có thể được gần cậu, cố tình viết chữ xấu trong cuốn lưu
bút để cậu có ấn tượng với mình. Cậu cứ lật cuốn lưu bút ra sẽ thấy rõ dòng chữ
mình viết tặng riêng cậu “Giữ gìn một mối tình, tất cả vẫn như xưa”. Rồi chuyện
tôi hẹn cô ấy đi lên mạng cũng vì muốn thổ lộ tình cảm… Lúc đó tôi rất kích
động, cùng vết thương của mối tình đơn phương, tôi gửi cho cô ấy rất nhiều tin
nhắn, khiến hai cục pin điện thoại dùng hết sạch. Rồi vừa sạc pin vừa nhắn cho
cô ấy. Mãi cho tới khi các đầu ngón tay mỏi dừ, mất hết cảm giác, tất cả tôi đã
gửi hết sáu tiếng đồng hồ. Tôi đoán rằng Tuệ lúc này ắt hẳn rất hoảng hốt. Từ
sau khi tôi thổ lộ tâm tình, cô ấy không hề nhắn lại cho tôi.
Hôm
sau tôi hẹn cô ấy lên mạng nói chuyện. Tuệ không ngừng hỏi tôi tại sao. Tôi
không ngừng kể bao đau khổ của mình về mối tình đơn phương suốt ngần ấy năm.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi, trực tiếp hỏi luôn rằng cô ấy có đồng ý không.
Trầm ngâm chừng một phút, rồi cô ấy “chat” rằng: “Mình đồng ý thử xem quan hệ
giữa chúng ta ra sao”. Thời gian như ngưng đọng thời khắc đó, ba giờ mười lăm
phút chiều ngày 15 tháng 12 năm 2001. Lúc đó tôi hầu như không tin nổi vào mắt
mình nữa. Người con gái mà tôi hằng mơ ước bỗng dưng dễ dàng đồng ý nhận lời
với tôi sao? Hạnh phúc tưởng chừng xa lắc xa lơ bỗng dưng như thể với tay chạm
được. Tôi vui mừng suốt một thời gian dài.
Tết
nguyên đán, tôi tới Nam Kinh thăm Tuệ. Tuy lâu rồi không gặp nhau, nhưng khi
gặp mặt cảm giác vẫn rất thân thiết. Cả hai đều không có cảm giác xa cách vì
thời gian và không gian ngăn cách. Lúc đó, tôi định đến ở nhà Tuệ với tư cách
bạn học cũ. Trong thời gian đó, tôi lại nhớ tới quá khứ. Tuệ nói không thể dùng
từ “bạn học cũ” để lấp đi quá khứ được, và muốn tôi nói rõ với bố mẹ cô ấy về
quan hệ của hai chúng tôi. Vì thế trước khi tới nhà Tuệ, tôi gọi điện nói rõ
với bố cô ấy tất cả. Bố cô ấy cũng đồng ý. Rồi tôi và Tuệ qua lại với nhau càng
thân thiết hơn, cứ cách nửa tháng, tôi lại tới Nam Kinh một chuyến.
Một
lần, tôi vô tình đọc được cuốn nhật kí của Tuệ trong phòng cô ấy. Trong nhật kí
không ngừng xuất hiện tên Kinh – một cậu bạn cùng lớp. Thì ra cô ấy đã yêu đơn
phương Kinh suốt mấy năm qua. Hẳn nào khi tôi hỏi cô ấy có thể hiểu được nỗi
đau của một người khi yêu đơn phương là như thế nào không, cô ấy đã quả quyết
nói rằng rất hiểu. Tôi cầm cuốn nhật kí, hỏi Tuệ: “Em thích người khác, sao
không nói với anh?”. Tuệ giải thích rằng đó là chuyện quá khứ. Trước khi nhận
lời với tôi, cô ấy đã vứt bỏ những suy nghĩ về Kinh. Tuy tôi biết Tuệ không lừa
tôi, nhưng từ đó về sau, mối tình đơn phương của cô ấy đối với Kinh đã tạo
thành vết thương trong lòng tôi. Tâm lí tự bi của tôi l
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập