Snack's 1967
Ai Là Kẻ Thứ Ba

Ai Là Kẻ Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322680

Bình chọn: 9.5.00/10/268 lượt.

ẹn anh ấy ra ngoại ô chơi, không ngờ anh ấy không

đi. Đây là lần đầu tiên tôi tôi bị con trai từ chối như vậy. Lúc đó, tôi ức đến

nỗi nước mắt cứ trào ra, bực bội một mình tới khu du lịch ở ngoại ô.

Sau

khi tới đó, nhìn từng cặp trai gái vui vẻ thắm thiết, trong khi tôi một mình lẻ

bóng, đột nhiên tôi không nhịn nổi, nhắn tin cho anh. Khi anh gọi điện lại, tôi

nói bị ốm, muốn anh lập tức tới nhà nghỉ ở đó tìm tôi. Nói xong, tôi gác máy.

Chờ

đợi mãi trong sốt ruột, cuối cùng anh cũng tới lúc trời chạng vạng tối.

Thấy

tôi không hề hấn gì, mặc cái váy ngủ ngồi đọc một cuốn tiểu thuyết tình ái trên

ghế sô pha trong phòng khách, anh có vẻ rất bực. Hẳn anh cho rằng tôi chọc tức

anh, liền quay người định bỏ đi. Tôi vội chốt cửa lại, nói khẽ, “Anh đừng đi,

em có chuyện muốn nói với anh. Không phải anh muốn có em sao? Chỉ cần đêm nay

anh không đi, em sẽ cho anh hết. Được không?”

Nói

xong, tôi đứng nhìn anh. Anh hơi sững sờ, rồi lộ vẻ vui sướng, thoắt một cái

lao tới ôm chầm lấy tôi.

Đêm

đó, tôi đã chấm dứt đời thiếu nữ.

Sau

đó, chúng tôi không thể dừng lại được. Chuyện làm tình như thể ăn cơm hàng

ngày. Chúng tôi bất chấp mọi thứ, kết quả điên rồ là tôi dính thai. Khi biết

tin đó, tôi khóc, vừa khóc vừa đấm anh, mắng anh không cẩn thận, hại tôi sau

này không còn mặt mũi nào nhìn mọi người. Anh vừa dỗ tôi, vừa thề thốt rằng sau

khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi. Rồi viết một tờ chứng nhận, còn in cả dấu máu, thề

sẽ yêu tôi suốt đời, mãi mãi không lừa dối tôi.

Rồi

anh đưa tôi đến bệnh viện phá thai. Làm xong phẫu thuật, chúng tôi thuê một căn

nhà ngoài trường, sống chung với nhau. Những ngày tháng đó khiến tôi suốt đời

không quên. Trong hạnh phúc, tôi tin rằng tương lai của chúng tôi nhất định sẽ

rạng rỡ…

Nghe

nói thời kỳ bảo tồn tình yêu thường chỉ kéo dài mười tám tháng. Sau đó, sức hấp

dẫn của vợ chồng sẽ dần tan đi, vì thế mới có một khúc ca rằng:

“Cầm

tay em gái nhỏ, như trở về thuở mười tám, mười chín.

Cầm

tay nhân tình, hơi nóng xộc lên tim

Cầm

tay cô vợ bé, ân hận năm đó cầm nhầm tay

Cầm

tay cô vợ già, như thể tay trái cầm tay phải”.

Nhà

văn Đài Loan Bạch Dương từng viết: “Tình yêu là thứ phát triển không theo quy

luật, vì thế khi cần thiết phải chú ý tới những biến đổi của nó. Tình yêu càng

không thể vĩnh hằng, vì vậy cần không ngừng theo đuổi”.

Nhà

văn Lỗ Tấn cũng nói: “Lúc cần, tình yêu cũng phải đổi mới, sinh trưởng và sáng

tạo”.

Đúng

vậy, hôn nhân như đóa hoa vậy, phải thường xuyên tưới nước mới có thể nở rực

rỡ, nếu không nó sẽ quắt queo khô héo.

Hôn

nhân giữa tôi và Tường đã trải qua quá trình hoa nở rực rỡ rồi dần tàn phai rơi

rụng. Tôi thấy tình yêu của chúng tôi như bông hoa úa tàn. Lúc đó trong trường

đang thịnh hành cách trả tiền theo kiểu AA.

Đối

với đám sinh viên, cách này là một phát minh tuyệt vời. Cả đám bạn bè tụ tập

lại ăn uống, không cần khách sáo nhường nhau, không cần phải suy nghĩ ai mời

ai, cảm giác thật thư thái. Khi thanh toán, cứ chia đều sòng phẳng.

Hồi

tôi và Tường yêu nhau, luôn áp dụng kiểu này. Không riêng gì chúng tôi, nhiều

đôi khác trong trường cũng vậy. Không ai thấy đó là bất bình thường, trái lại

còn cảm thấy thoải mái.

Nhưng

sau khi tốt nghiệp, chúng tôi lấy nhau, thành một gia đình. Tường vẫn áp dụng

trả tiền theo cách này, khiến tôi thấy rất khó chịu. Tôi thấy việc vợ chồng

phải chia nhau ra trả tiền phòng, tiền sinh hoạt, rồi tương lai là sinh con đẻ

cái, lại chia nhau trả tiền học cho con. Cuộc sống vợ chồng như vậy, mới nghĩ

đã thấy mệt, không thấy gì mới mẻ như hồi đi học nữa. Nhưng điều khiến tôi

không hiểu là, cũng là kiểu AA, nhưng khi đã thành vợ chồng, không hiểu sao tôi

lại có cảm giác không chịu nổi như vậy?

Đối

với tôi, vợ chồng mà sống chia nhau trả tiền kiểu AA như vậy có khác nào chỉ là

quan hệ với “bạn tình”? Nghĩ tới đây, tôi như nuốt phải một con dán. Tôi kể lại

cảm giác đó cho chồng tôi, nhưng anh ấy chỉ cười, không bình phẩm, vẫn áp dụng

phương thức cũ.

Tôi

bắt đầu phản cảm với cách làm đó, thầm nghĩ: vợ chồng kết hợp với nhau phải lấy

tình yêu làm cơ sở. Tình yêu vợ chồng là một dạng tình cảm tuyệt đẹp không gì

cao hơn, đầy ắp tính hiến dâng vô tư, toàn tâm toàn ý, tại sao tiền bạc vật

chất lại phải chia ra như vậy? Chả khác nào làm tổn hại đến tấm chân tình của

hai vợ chồng.

Một

quốc gia như Mỹ, dù giữa bố và con trai, mẹ và con gái, anh chị em khi ăn cơm

đều chia tiền ra trả, nhưng rất hiếm khi nghe thấy giữa vợ chồng cũng áp dụng

kiểu trả tiền AA. Nếu mọi thứ sinh hoạt trong gia đình đều nghiêm túc thực hiện

kiểu này, tới lúc quan trọng hoặc gặp sự cố, một bên bị ốm hoặc thất nghiệp,

không còn hỗ trợ kinh tế, thì phải làm sao đây?

Sống

cùng người mình yêu cũng là một chuyện khá mệt. Chúng tôi mất dần sức khỏe của

mình, hoặc cũng có thể vì cả hai đều là người thành công trong cuộc sống, chúng

tôi luôn duy trì thứ được gọi là cao quí, thanh nhã của mình. Do người nào bận

việc người nấy nên chuyện gặp mặt nhau không dễ dàng. Bởi thế mỗi tối đi làm về

gặp được