
đẹp là một trong
những đặc tính của con người. Nhưng tôi biết kiểu tình cảm đó thường không lâu
bền.
Ngày 12.3.1995, tôi phát hiện thấy mình
mang thai. Lúc đó tôi mới hai mươi tư tuổi, vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý làm mẹ
nên thấy khiếp sợ và quyết định phá thai. Nhưng ông ta cương quyết muốn tôi
sinh con. Ông ta nói vợ ông ta bị vô sinh, nên mãi không sinh nở được, nay chả
dễ dàng gì tôi lại có con, là phúc mà ông trời ban cho ông ta. Ông ta nói tuổi
tác ông ta đã cao, thêm vài năm nữa không chừng không thể sinh con được nữa. Lẽ
nào em muốn tôi tuyệt đường con cái? Trái tim người phụ nữ luôn yếu mềm. Sau
khi ông ta nhận lời kết hôn với tôi, tôi đồng ý giữ đứa bé lại. Từ đó, tôi
không đi làm nữa, ngày nào cũng ở nhà chăm thai nhi.
Ông ta ngày nào cũng cầu khấn, hy vọng
tôi sinh cho ông ấy đứa con trai. Tôi thì thế nào cũng được, con trai con gái
đều được cả. Mang thai tới tháng thứ tư, chúng tôi đi siêu âm, muốn biết là con
trai hay gái nhưng bác sĩ không chịu nói, nói là quy định của bệnh viện, tuyệt
đối bảo mật. Chúng tôi chạy khắp ba bệnh viện, họ đều nói như vậy. Mấy ngày
sau, chúng tôi nghe nói một bệnh viện tư cũng có thể làm siêu âm thai nhi liền
tới đó khám. Bác sĩ ở đó thông báo đứa trẻ trong bụng tôi là con trai. Chúng
tôi rất vui mừng, nhất là ông ấy, reo lên điên cuồng, như thể trúng số độc đắc
vậy. Ngày 29.9.1996, cuối cùng tôi cũng sinh nở thuận lợi. Nhưng khi y tá bế
đứa trẻ lại cho tôi thì lại là con gái. Tôi như kẻ nằm mơ, thấy rất bất ngờ, rõ
ràng siêu âm là con trai, sao lại biến thành con gái như vậy? Ông ta lại càng
không tin nổi, cuống lên cho rằng chắn chắn y tá bế nhầm hoặc bị người ta cố
tình đánh tráo. Nhưng y tá kiên định nhắc lại họ đã đánh số rất nghiêm túc,
tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Hơn nữa cũng không có ai lạ mặt được vào phòng
trẻ nên không thể bị đánh tráo.
Nhưng ông ta vẫn không tin, cứ đòi vào
phòng trẻ tìm con trai. Y tá ngăn lại, bị ông ta tát cho một cái, vỡ mũi, máu
me trào ra. Bảo vệ bắt ông ta, đưa lên đồn cảnh sát. Nói thật là tôi cũng ngờ
vực y tá hoặc ai đó làm gì khuất tất, nên làm ầm lên đòi thử ADN. Cả khoa sản
hôm đó được bữa loạn xì ngầu. Y tá trưởng rất tức giận nói cho tôi biết rằng
bốn sản phụ hôm đó đều sinh con gái, không có ai sinh con trai, làm sao có
chuyện bế nhầm được, chưa kể nói tới việc đánh tráo. Cuối cùng tôi cũng cam
chịu số phận và không làm ADN nữa. Sau cùng qua hòa giải, ông ta phải đền cho
cô y tá đó 3,5 vạn đồng. Chuyện đó coi như chấm dứt, ông ta cũng không bị bắt
giam. Suốt một thời gian dài, tâm trạng ông ta cực kỳ sa sút. Mới đầu tôi cứ
ngỡ là do chuyện sinh con gái. Tôi nghĩ giờ đây quan niệm người ta về chuyện
con trai, con gái cũng không nặng nề như trước nên tâm trạng không vui chắc chỉ
một thời gian. Hơn nữa nếu thực sự kết hôn, sau này sinh thêm con trai cũng
không phải là chuyện không thể.
Sau đó ông ta vẫn tiếp tục đến chỗ tôi,
lúc lạnh lùng lúc sôi nổi. Nghe nói đó là bệnh thường gặp của tất cả cánh đàn
ông. Thường thì sau khi kết hôn hoặc cùng chung sống hai năm, đàn ông không còn
nhiệt tình như trước, sẽ lạnh nhạt hơn. Thế nên tôi cũng không quá chú tâm,
cũng không so đo tính toán gì với ông ta. Một ngày chủ nhật tháng 12.1996, tôi
định viết thư cho gia đình, thông báo là Tết này tôi không về nhà nhưng do lâu
ngày không viết chữ, nét chữ rất xấu. Tôi liền tới công ty, định dùng máy tính
đánh lá thư. Do công ty cách nhà tôi rất gần, đi bộ chỉ khoảng mười lăm phút, vả
lại tôi luôn giữa chìa khóa công ty. Khi tới cửa công ty, tôi phát hiện thấy
cửa mở. Khi tôi đi vào đầy cảnh giác, thấy ở đại sảnh có một phụ nữ với một đứa
bé gái chừng hơn mười tuổi. Tôi biết ông ta có vợ nhưng không hề nghe thấy ông
ta nói có con. Thế nên tôi nghĩ hẳn đây không phải là vợ ông ta, liền hỏi: “Cô
là ai?” Người phụ nữ kia hỏi ngược lại: “Cô là ai?” Đúng lúc tôi đang ngần ngừ
thì đứa bé chợt hướng về phòng làm việc bên trong, gọi to: “Ba ơi, có người tìm
ba.” Tôi lập tức phản ứng lại kịp thời, giả bộ nói: “Xin lỗi tôi đi nhầm văn
phòng. Tôi tìm công ty ở lầu trên cơ, nhầm lầu rồi.” Khi ông ta chưa kịp bước
ra, tôi đã bỏ đi.
Tôi nghĩ bụng, ông ta đã lừa tôi rằng
không có con, nhất định chỉ vì muốn tôi sinh con trai, thế nên mới gieo cho tôi
hi vọng sẽ lấy tôi. Lẽ nào ông ta biến tôi thành một cái máy đẻ? Thực ra tôi
không vội cưới ông ấy nhưng lần này tôi cố tình thử thăm dò, đòi ông ta mau
chóng li hôn để lấy tôi. Ông ta không đồng ý, kêu tôi khi nào sinh con trai mới
tính tiếp. Ông ta cũng thừa nhận được bé gái kia là con gái ông ta. Hồi đó do
quá mong muốn có con trai tới phát điên nên ông ta đã nói dối tôi. Ông ta gọi
đó là lời nói dối lương thiện, hy vọng tôi có thể hiểu được. Trước đó do không
quen thuộc Thượng Hải, tôi phải cậy nhờ vào ông ấy, sau lại vì ôm hi vọng, tôi
tiếp tục làm người tình của ông ta. Còn bây giờ tôi biết sớm muộn cũng không có
kết quả. Tôi bắt đầu nghĩ đường rút cho mình. Tôi nói với ông ta rằng tiền thuê
nhà lâu dài không bằng mua nhà. Ông ta nhận