
ại sao anh còn giữ những thứ này?”
Anh ấy đáp: “Lúc đó anh tiện tay nhét vào lọ, không hề cố ý, chỉ thấy vui vui. Sau đó anh để trong va li, cũng quên khuấy mất. Sau khi chia
tay ở một mình, anh nhớ lại nhiều chuyện đã qua, vô tình phát hiện ra
cái lọ này và đọc hết lại chỗ giấy đó. Mỗi lần đọc đều cực kỳ buồn, thấy mình không biết trân trọng.”
Hiểu Tuyết chậm rãi kể câu chuyện của mình, sắc mặt hồng hào trở lại. Đối với cuộc sống tương lai của cô ấy, với khó khăn mà cô ấy đang gặp,
tôi không thể đưa ra bất kì kết luận gì nhưng dường như cô ấy cũng hiểu
ra được điều gì.
Người kể: Bành Quả
Hôm đó Ngãi Luân phát hiện thấy một lá thư trong hòm thư như
sau: “Xin chào Ngãi Luân. Hiện tôi đang rất đau khổ, hy vọng anh có thể đăng
báo về những kinh nghiệm tình cảm mà tôi đã trải qua, để cảnh báo cho tất cả
phụ nữ đừng nên đâm đầu vào tình yêu quá…” Ngải Luân đọc kĩ lá thư, được biết
Bành Quả đã hết lòng yêu một người đàn ông đã có vợ suốt nhiều năm. Tình cảm
hai người rất mặn nồng nhưng sau khi người đàn ông li dị, họ vẫn không đến được
với nhau, thậm chí từ đó còn trở nên xa lạ. Sau khi trò chuyện với Bành Quả,
Ngãi Luân chợt nghĩ ra tiêu đề cho bài viết này.
Một người đàn ông đã có gia đình nói yêu tôi.
Năm 2003, tôi tốt nghiệp đại học, mới hai mươi tuổi, tìm được
công việc làm vài tháng ở Nam Ninh, cũng không lí tưởng lắm. Tới cuối năm đó,
nhờ chị họ giới thiệu, tôi được vào làm trong công ty của Dương Khánh Hoa. Anh
ấy là người Lưu Hợp, chị họ tôi là vợ của em trai anh ta. Nếu tính ra, tôi và
Dương Khánh Hoa có thể coi là đồng hương và họ hàng xa. Do quan hệ như vậy,
ngày thứ hai tôi đi làm, vợ chồng anh ta đã muốn tôi dọn tới nhà họ sống. Họ
thuê một căn hộ khá lớn cách công ty không xa. Tôi rất vui mừng nhận lời ngay.
Năm đó Dương Khánh Hoa hai mươi chín tuổi, vợ anh ấy hai mươi bảy tuổi. Cả hai
đối với tôi rất tốt. Anh ấy muốn tôi phụ trách tài vụ và hỗ trợ khách hàng. Vợ
anh ấy cũng rất quan tâm tới tôi. Nếu tôi đi làm về muộn, chị ấy bao giờ cũng
phần cơm canh nóng cho tôi, đối đãi như em gái ruột vậy, khiến tôi rất cảm
động.
Nhưng tôi rất nhanh chóng phát hiện ra rằng không khí trong
gia đình họ Dương không được hài hòa cho lắm. Khi Dương Khánh Hoa ở nhà, anh ấy
luôn một mình hút thuốc trong phòng khách, nom rất buồn rầu. Vợ anh ấy hiếm khi
trò chuyện với chồng, cũng không bao giờ hỏi han về chuyện công ty. Có cảm giác
ngoài việc lên mạng, mọi chuyện khác đều không thu hút sự quan tâm của chị ấy.
Do yêu cầu của công việc hỗ trợ khách hàng, tôi thường cùng Dương Khánh Hoa ra
ngoài tiếp khách. Một lần tiếp khách xong, chúng tôi cùng về nhà và bắt đầu nói
về cuộc hôn nhân của anh ấy. Anh ấy kể rằng vợ chồng anh ấy lấy nhau do bố mẹ
bắt ép nên không có tình cảm, anh ấy không biết phải
làm sao. Nhìn vẻ mặt u uất của anh ấy, lại nghĩ tới áp lực công việc của anh ấy
đã rất lớn, về tới nhà ngay cả một người nói chuyện cũng cũng không có, cứ nghĩ
thế, tôi rất thông cảm với anh ấy và thấy chị Dương không làm trọn trách nhiệm
làm vợ.
Sau đó cứ có việc gì Dương Khánh Hoa lại tìm tôi nói chuyện,
có lúc lại chuyện trò về quê cũ. Dương Khánh Hoa đem lại cho tôi cảm giác rất
tốt, ngoại hình cũng được, nói năng lưu loát, kinh doanh cũng rất thuận lợi.
Nói thực lòng, lúc đó tôi thấy thật ngưỡng mộ anh ấy. Dương Khánh Hoa chăm sóc
tôi như một ông anh trai. Dần dần, có chuyện gì, tôi cũng thích nói với anh ấy.
Khi ở bên anh ấy, chúng tôi luôn có vô số đề tài nói mãi không ngớt. Anh ấy
không bao giờ giấu giếm cảm xúc đối với tôi và tôi cũng dần dần nhận thấy trái
tim mình ngày càng gần gũi với anh ấy. Tôi rất hoảng hốt, thấy không thể phát
triển tiếp như vậy được. Một mặt vợ anh ấy đối với tôi rất tốt. Tôi không thể
có lỗi với chị ấy. Mặt khác, tôi ghét vai trò kẻ thứ ba nhưng tình hình phát
triển của tôi và Dương Khánh Hoa lại ngày càng rối tung. Hôm đó anh ấy lại đưa
tôi đi bàn chuyện làm ăn, mãi tới tối mới xong. Trên đường về, anh ấy cứ khoác
eo tôi mãi. Tôi vừa căng thẳng, lại hưng phấn dù biết như vậy không được. Nhưng
tôi thấy được ở gần người mình thích, chỉ cần không làm hại đến người khác,
cũng không cần nghĩ ngợi gì quá nhiều. Sau khi đi tới một hẻm nhỏ vắng người,
anh ấy cứ ôm rịt lấy tôi và lần đầu tiên hôn tôi. Anh ấy nói rất thích tôi. Tôi
là người duy nhất trong lòng anh ấy. Anh ấy có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng
không thể thiếu tôi. Tôi không biết anh ấy nói như vậy là thật hay giả, cũng
không biết trả lời lại ra sao. Nhưng từ đó về sau, tôi thấy ánh mắt anh ấy đầy
tình cảm dịu dàng.
Quốc khánh năm đó, chị Dương về quê mấy ngày, nhà chỉ còn lại
tôi và Dương Khánh Hoa. Trái tim tôi bắt đầu căng thẳng, đập thình thịch không
ngừng. Tối hôm đó, anh ấy mở đĩa CD của Lưu Đức Hoa mà anh ấy yêu thích, nói
với tôi say đắm: “Anh yêu em, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu trên đời
này.” Những thổ lộ của anh ấy khiến tôi rất cảm động, máu huyết như dào dạt
trong người và để cho anh ấy ra sức hôn tôi. Tối đó, chúng tôi không ngừng làm
tình. Có lẽ