Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323603

Bình chọn: 7.00/10/360 lượt.

lành gì …

Trương Ninh Trí nhận điện thoại xong thì bỏ đi, Trương Ninh Giản vẫn

đang đọc sách, Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản ngồi

trên sofa, quyết định tạm thời giấu diếm chuyện này.

Mặc dù Trương Ninh Trí không nói gì nhưng cô hiểu rõ, chuyện cậu ba

nhà họ Trương đột nhiên trở thành mất trí nhớ không thể tiết lộ ra

ngoài, Trương Ninh Giản bình thường đã gặp tai nạn xe rồi, bây giờ càng

không có khả năng chống cự. Lỡ như Trương Ninh Giản gặp bất trắc gì, cô

là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nếu như Tề Phỉ biết được, không chừng …

Trương Nhất Manh đành nói: “Không có gì … Tớ … Ba mẹ tốt đột nhiên bắt tớ về nhà, tớ không cãi được, nên …”

Tề Phỉ nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Trương Nhất Manh nói: “Trên xe lửa.”

Tề Phỉ đáp một tiếng, sau đó không nói thêm nữa, tắt điện thoại.

Trương Nhất Manh nhìn di động, cảm thấy hơi thất vọng, cô vẫn còn ở

thành phố A, lỡ như bị Tề Phỉ bắt gặp, chắc chắn là thê thảm lắm … Còn

nữa, lỡ như cậu đến bệnh viện tìm cô, phải chẳng phải càng nhanh bị lộ

hơn … Còn cả bên cha mẹ cô nữa …

Trương Nhất Manh cảm thấy nhức đầu, nghĩ rằng sau khi Trương Ninh Trí về phải nói chuyện này với anh ta mới được.

Điện thoại di động lại vang lên, Trương Nhất Manh lướt nhìn, vẫn là

Tề Phỉ, cô bật điện thoại, lập tức nghe thấy giọng hét cao vút của cô

ấy: “Trương Nhất Manh! Cậu nghĩ tớ ngu lắm sao? Tớ đã điều tra tuyến xe

lửa ngày hôm qua rồi, từ thành phố A đến thành phố C chỉ có hai chuyến,

năm giờ sáng một chuyến, bảy giờ tối một chuyện, tám giờ tối hôm qua tớ

rời khỏi bệnh viện, cậu vẫn còn ở đó!”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ sao lại thông minh thế cơ chứ …

Tề Phỉ vẫn còn mắng: “Trương Nhất Manh! Cậu không xem tớ là bạn đúng

không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tớ nghe! Tớ có thể nghĩ cách giúp cậu, tớ cho cậu biết…”

Giọng nói của Tề Phỉ càng lúc càng cao vút, Trương Nhất Manh cũng

càng lúc càng kéo điện thoại ra xa, Tề Phỉ vẫn tiếp tục lải nhải trong

điện thoại, Trương Nhất Manh muốn quay đầu lại xem có làm phiền Trương

Ninh Giản không, nhưng vừa quay đầu lại đã giật thót – – Trương Ninh

Giản đang đứng sau lưng cô, nghi ngờ nhìn điện thoại cô đang cầm.

Trương Nhất Manh mở to hai mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng, Trương Ninh Giản đã nói với vẻ bất mãn: “Mẹ, ai đang mắng mẹ vậy?”

Giọng của anh ta không lớn, nhưng từ ngữ rõ ràng, âm vực vừa đủ, ngay cả Tề Phỉ ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được, nhưng thanh lãng rực rỡ, cũng đủ để đầu bên kia điện thoại Tề Phỉ nghe được.

Quả nhiên, năm giây yên lặng trôi qua, Trương Nhất Manh hoảng sợ ném

di động lên mặt thảm, nhưng tiếng thét chói tai của Tề Phỉ vẫn truyền

đến rất rõ ràng: “Trương.Nhất.Manh!!! Cậu có con hồi nào vậy?! Còn gọi

mẹ được nữa?!!!”

Trương Nhất Manh run rẩy không dám nhặt điện thoại lại, sợ mình sẽ bị giọng nói của Tề Phỉ làm sợ chết, Trương Ninh Giản bước đến trước, nhặt điện thoại lên, cau mày, sau đó nói với người trong điện thoại: “Cô

đừng có hét lên nữa, làm mẹ con sợ rồi.”

Trương Nhất Manh giàn giụa nước mắt, anh còn dám nói hả, có anh mới là người làm cho Tề Phỉ sợ thì có …

Nghe thấy giọng nói của Trương Ninh Giản, Tề Phỉ lại bình tĩnh lạ, cô hít sâu một hơi, nói: “Bạn nhỏ, mẹ của con là Trương Nhất Manh sao?”

Trương Nhất Manh: “…”

Cái gì mà bạn nhỏ chứ, nếu Tề Phỉ biết anh “bạn nhỏ” này đã hai mươi

bảy tuổi, lại còn là cậu ba nhà họ Trương, không biết cô ấy sẽ phản ứng

thế nào nữa …

Mặc dù Tề Phỉ đã hết sức nhỏ nhẹ, nhưng Trương Ninh Giản vẫn kiên định nói: “Mẹ vốn là mẹ mà.”

Trương Nhất Manh: “…”

Cũng đúng, hình như Trương Ninh Giản không nhớ tên của cô, chỉ biết là hai người cùng họ Trương mà thôi.

Tề Phỉ cũng im lặng, cô dừng lại một chút rồi nói: “Được rồi, người phụ nữ vừa nói chuyện điện thoại với cô là mẹ của con sao?”

Trương Ninh Giản: “Vâng ạ.”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ rất muốn tiếp tục hét nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế

được, hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy ba của con đâu? Anh ta là ai? Ở đâu

thế?”

Trương Ninh Giản: “Không biết, hình như chết rồi.”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ: “…”

Trương Nhất Manh: “Con …”

Tề Phỉ sợ hãi hỏi: “Bạn nhỏ, rốt cuộc con mấy tuổi rồi?! Sao giọng

của con lại nam tính, quyến rũ quá thế? Hoàn toàn không giống giọng trẻ

con tí nào! Còn nữa, sao con lại có thể nói ba của con đã chết bình tĩnh như vậy chứ?”

Trương Ninh Giản: “…”

Anh đưa điện thoại cho Trương Nhất Manh, nhíu mày nói: “Cái cô này kỳ cục quá, con không nói chuyện với cô ấy nữa đâu.”

Xem ra, những điều Tề Phỉ mới vừa nói, Trương Ninh Giản không hiểu …

Miễn cưỡng nhận điện thoại, Trương Nhất Manh nói: “Cậu yên lặng đi, anh ta không phải con của tớ đâu …”

Còn chưa nói hết, góc áo đã bị Trương Ninh Giản giật giật, ánh mắt

anh trong trẻo nhìn Trương Nhất Manh, như đang muốn nói “Sao mẹ lại

không nhận con …”

Trương Nhất Manh: “Con ngoan, xê ra một chút đi, đợi lát nữa mẹ mới giải thích cho con …”

Giọng của Tề Phỉ truyền đến: “Cậu còn dám gạt tớ, mới vừa rồi còn tự xưng là mẹ …”

Trương Nhất Manh: “Tớ chỉ lừa anh ta thôi mà …”

Trư


XtGem Forum catalog