
ời Chung ngắt mi tâm, cúi đầu liền tránh được ánh mắt Nhậm Tư Đồ, chỉ là
giọng nói như thường hỏi cô: "Còn chưa chọn xong sao?"
Thời Chung ngắt mi tâm, cúi đầu liền tránh được ánh mắt Nhậm Tư Đồ, chỉ là giọng
nói như thường hỏi cô: "Còn chưa chọn xong sao?"
***
Thấy
anh tuy thấp đầu lật xem hình, nhưng ánh mắt cũng là chẳng để đây, không chú ý chút nào, Nhậm Tư Đồ nổi giận, cô suy nghĩ một chút, nâng mặt của anh lên: "Có phải anh rất mệt hay không?"
Thời Chung sửng sốt một chút, nhịn cười, đè lại tay cô đặt trên hai má anh: "Không có."
Nhậm Tư Đồ không tin, nghi ngờ nhìn anh. Thời Chung bị cô nhìn như vậy dở
khóc dở cười, thoáng tiến tới dùng chóp mũi cọ cô: "Em còn nhìn anh như
vậy nữa, anh sẽ không nhịn được đấy."
Người phụ nữ này như muốn
đối nghịch với anh, vẫn nhìn chằm chằm không ngưng, cặp mắt kia vốn đã
rất to, bây giờ lại nhìn chằm chằm như vậy, nhìn thật hút hồn, Thời
Chung định tiến tới hôn cô mí mắt.
Nhậm Tư Đồ theo bản năng nhắm nghiền hai mắt lại.
Nụ hôn của anh đã diễn ra là không thể ngăn cản, hôn mí mắt Nhậm Tư Đồ một cái, liền dời đến đôi môi, mi tâm của cô, ngay sau đó, môi của anh trợt xuống, không hề do dự hôn lên môi của cô, Nhậm Tư Đồ đang tức giận cũng bị nụ hôn nóng bỏng này làm cho với mất, một chút cũng không muốn cắt
đứt, ngược lại Thời Chung, đột nhiên buông ra cô, quỳ gối trên ghế sa
lon, trên cao nhìn xuống nhìn cô mấy giây, đột nhiên đã đi xuống ghế sa
lon, hai tay liền đem Nhậm Tư Đồ vững vàng bế lên.
Thời Chung ôm
Nhậm Tư Đồ lên phòng ngủ chính trên lầu hai, vừa mút lấy vành tai Nhậm
Tư Đồ vừa nói: "Anh đã nói với em nếu còn nhìn anh chằm chằm như vậy,
anh sẽ không nhịn được . . . . . ."
Nhậm Tư Đồ ôm chặt gáy của anh, không nói câu nào.
Thời Chung ném cô đến trên giường thì Nhậm Tư Đồ theo bản năng hét lên nửa
tiếng liền cẩn thận bụm miệng, rất sợ âm thanh quá lớn đánh thức người
khác, động tác Thời Chung cơ hồ là suồng sã tứ phía đem tay cô từ trên
miệng ngăn, vừa hôn cô, vừa quở trách cô: "Cũng không phải em không biết hiệu quả cách âm ở đây tốt bao nhiêu."
Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, trực tiếp sử dụng hành động thực tế bày tỏ ——
Lật người đè lại anh, chủ động đốt lửa trên người anh.
Cởi bỏ váy ngủ của cô, Thời Chung không kịp chờ đợi kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra, Nhậm Tư Đồ không cần đoán cũng biết muốn lấy gì. Nhưng Nhậm
Tư Đồ chờ chờ, thế nhưng không đợi được bất kỳ động tĩnh nào, quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy Thời Chung nhìn ngăn kéo trống rỗng, mi tâm nhíu lại.
Nhậm Tư Đồ đưa tay ôm sống lưng vững chắc của anh, "Thế nào?"
Cô vừa hỏi vừa vẽ vài vòng trên lưng anh.
Người đàn ông này hình như không có nhận thấy được hành động khiêu khích của
cô, quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ nói với Nhậm Tư Đồ: "Durex. . . . . . Dùng hết rồi."
"Sao anh đột nhiên để ý như vậy, cẩn thận như vậy ? Không phải chúng ta đã nói, nếu mang thai thì sẽ sanh ra hay sao?."
Ánh mắt của anh trong khoảnh khắc trở nên phức tạp, giống như khốn khổ
giùng giằng, muốn tránh thoát nhưng bị áp chế rồi trở về. đang lúc này,
trong phòng ngủ chợ vang lên một hồi chuông điện thoại di động, đem ý
niệm Nhậm Tư Đồ muốn tiếp tục nữa hoàn toàn cắt đứt.
Thời Chung điện thoại liền đặt tại trong túi quần, tiếng chuông nhói màng nhĩ.
Vào thời điểm mấu chốt nhất điện thoại di động cố tình muốn đánh chuông
quấy rối -- trước đây đã xảy ra tiền lệ như vậy, chỉ là mỗi một lần,
điện tới không phải là bị Thời Chung cắt đứt, chính là dứt khoát vứt tới mặc kệ, mà anh và cô tiếp tục dây dưa tại tất cả các góc phòng ngủ.
Nhậm Tư Đồ cho là lần này anh tiếp tục không trông nom không để ý, dù sao
Nhậm Tư Đồ tự nhận vẫn có mị lực, thế nhưng lần này cũng Thời Chung
không hôn cô, mà chỉ nói một câu: "Anh đi nghe điện thoại".
Nhậm
Tư Đồ không dám tin nhìn ánh mắt của anh một chút, cũng đành phải chịu
đựng tràn đầy bất đắc dĩ, xuống giường, từ trong túi lấy ra điện thoại
di động, vừa hướng bên cửa sổ đi tới, vừa nghe điện thoại.
Rất
nhanh Thời Chung liền kém rèm cửa sổ, kéo ra cửa sổ sát đất, tiếp theo
đi vào sân phơi, bóng dáng cứ như vậy biến mất ở sau rèm cửa sổ bên
ngoài, Nhậm Tư Đồ nhìn gió nhẹ thổi rèm cửa sổ, buồn bực vô cùng rên lên một tiếng ngã lên giường.
Thời Chung nói điện thoại rất lâu,
Nhậm Tư Đồ miễn cưỡng lên tinh thần nằm ở trên giường chờ, đợi đến ngáp
liên thiên, cửa sổ sát đất mới bị đẩy ra lần nữa. Nhậm Tư Đồ mở ra một
cái khóe mắt nhìn lại, chỉ thấy Thời Chung mặt không thay đổi đi vào.
Thời Chung đến gần, mới phát hiện cô còn chưa ngủ, vẫn còn ở trợn tròn mắt
nhìn anh, Thời Chung cười cười, đưa di động thu hồi trong túi, ngồi ở
bên giường sờ sờ đầu của cô: "Em xem em, cũng ngáp rồi, ngủ đi."
Nhậm Tư Đồ có chút ngẩn ngơ nhìn anh mấy giây, chợt cực kỳ tức giận, trực
tiếp lật người đưa lưng về phía anh ngủ, thuận tiện đem chăn ở dưới thảm mỏng trải lên. cô cũng không muốn trêu đùa anh nữa, tránh cho biểu hiện cô giống như khát khô khó nhịn.
Nhưng anh cứ như vậy lặng yên
không một tiếng động ngồi ở phía sau của cô, chỉ là nghĩ đến điểm này,
N