
hật tốt. Còn về phần dùng rượu tiếp đãi hay là dùng tay chân để tiếp đãi vậy thì phải xem tâm tình của tao rồi.”
Anh em của hắn bên cạnh rống: “Đinh! Đồ vô dụng! Không phải iphone sao? Vậy mà cũng không biết dùng.”
Hắn nghiêng đầu đi cùng đồng bọn đùa giỡn.
Tả Tư Ninh nghĩ rằng hiện tại chính là cơ hội, cô kéo Mạn Lâm, dùng ánh mắt ý bảo cô rằng: chúng ta thừa dịp chạy đi.
Mạn Lâm như ở trong mộng mới tỉnh, sau một giây lưỡng lự thì gật đầu. Sau đó dùng hai ngón tay ra hiệu tách ra, còn dùng hình dáng miệng ra dấu: chúng ta tách nhau ra chạy.
Ở góc bên kia, cô gái định xóa những bức ảnh chụp đó đi, kết quả bị phát hiện, tên họ Đinh không biết làm cái gì mà mấy người thanh niên kêu la hoảng loạn. Hiện trường lại nổi lên hỗn loạn.
Đúng lúc đó, Mạn Lâm và Tư Ninh tách ra, hai người đồng thời đi tới cửa quán bar. Hai người có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của bản thân. Sau vài chục bước bỗng có người hô lên: “Hai người bọn họ chạy kìa, các người còn không mau đuổi theo.”
Tả Tư Ninh quay đầu thoáng nhìn, vẫn là cô gái chụp hình kia: cô gái này rốt cục có thâm thù đại hận gì với mình?
Mấy tên lưu manh kịp phản ứng, gào thét theo các cô: “Đứng lại!” Đồng thời vươn tay bắt người.
Tư Ninh cảm giác có người kéo bả vai của mình, sau đó nghe thấy tiếng hét thảm: “A --------------“. Cô quay đầu nhìn xem, đó chính là Mạn Lâm. Một tay cô lôi kéo Tư Ninh còn tay kia thì bị một người đàn ông nắm giữ. Tên đó ra sức kéo Mạn Lâm lại.
Lửa giận thiêu đốt trong ngực Tư Ninh. Cô bước một bước dài, che ở trước mặt Mạn Lâm, ngẩng đầu nhìn người kia. Trong bụng Tư Ninh chứa đầy tức giận đang chuẩn bị phát vào người đàn ông trước mặt.
Nhưng khi Tư Ninh thấy mặt người đàn ông kia, khuôn mặt, mắt một mí, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mấu chốt chính là cặp mắt kia, cho dù ở tình huống u ám cũng vẫn tỏa sáng. Cho dù hắn đã để ria mép, cho dù làn da hơi tái...
Tên đàn ông bên cạnh hắn hô to: “Đại ca! Nhìn! Em không có lừa đại ca. Tình nhân trong mộng của anh thực sự ở chỗ này.”
Một tiếng đại ca vang lên làm toàn bộ chung quanh yên tĩnh đi nhiều. Tên họ Đinh cùng đồng bọn bỏ lại mấy người chụp ảnh cùng chạy sang bên này. Vừa đi vừa đồng thanh kêu lớn: “Đại ca, anh đã đến!”
Tả Tư Ninh lẩm nhẩm một lần: “Đại ca?” Sau đó cười lạnh, nụ cười lan sang ánh mắt: “Không nghĩ anh lại ra tù sớm như vậy, vẫn là đại ca? Khâm phục, khâm phục.”
Người đàn ông được gọi là đại ca nhíu mày, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến bộ dáng trào phúng của Tả Tư Ninh, lại ngậm miệng lại. Hắn nhìn người đàn bà bị mình nắm lấy, mặt không chút thay đổi hỏi: “Bạn của em?”
Cổ tay của Mạn Lâm đã mềm nhũn. Hắn ra tay thật ngoan độc, chỉ sợ là đã trật khớp rồi. Tả Tư Ninh cắn răng, trong mắt xuất hiện tơ máu, gằn từng chữ: “Anh buông tay ra chưa? Hay là tay cô ấy còn không đủ, anh còn phải bẻ gãy cả tay tôi mới bằng lòng thả người?”
Đại ca buông tay, quét ánh mắt một vòng, lãnh khí ép người tới thở không được: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.”
Tên họ Đinh đẩy đám người ra, lao đến, khuôn mặt đau lòng kêu lên: “Đứa nào không muốn sống? Đem người đàn bà của tao biến thành như vậy? Đứng ra đây, bố mày chặt hắn!”
Người bên cạnh kéo kéo quần của hắn, ý bảo hắn thấp giọng. Nhưng người này vốn cương trực, vẫn tiếp tục la hét: “Kéo tao làm cái gì!”
Đại ca liếc hắn một cái, không nhanh không chậm mở miệng: “Là tao!”
Cái mặt tên họ Đinh trong nháy mắt trở nên đặc biệt thú vị, khóe miệng giật giật, mí mắt nhảy dựng, há mồm, ngậm miệng, lại há mồm: “Đại ca, cái kia... Em không phải là nói anh... Ai, chỉ là hiểu lầm thôi... Bất quá, anh cũng thật là, sao lại ra tay độc ác vậy.” Nói xong mấy câu cuối, âm thanh của hắn càng ngày càng nhẹ. Hắn thuộc vào người trẻ nhất trong số mấy huynh đệ và cũng là nghé con không sợ cọp.
Tư Ninh đỡ bả vai Mạn Lâm, khách khí nói với đại ca: “Thật xin lỗi, anh có thể dịch sang một bên được không? Tôi muốn đưa bạn tôi đến bệnh viện, không cần anh phải chịu phí trị liệu. Chỉ mong anh có thể dạy dỗ tốt đám anh em của anh, đừng quá nghênh ngang. Cẩn thận không lại bị người ta đưa vào tù.”
Tuy Tả Tư Ninh là tình nhân trong mộng của đại ca, nhưng đám lưu manh cũng không cho phép cô dùng loại giọng điệu giáo huấn như vậy nói chuyện với đại ca. Tên họ Đinh là người đầu tiên không phục. Hắn trừng mắt: “Chị dâu, sao chị lại có thể nói chuyện với đại ca như vậy?”
“Ngươi câm miệng!”
“Câm miệng!”
Hai tiếng nói cùng phát ra. Đầu tiên là Tư Ninh, sau đó chính là đại ca mà tên họ Đinh hết sức bảo vệ - Lục Lệ Thành.
Tên họ Đinh trợn tròn mắt, đây là tình huống gì. Không lẽ hắn đã biến thành Trư Bát Giới, cả trong lẫn ngoài đều không được lòng người nữa rồi sao?
Lục Lệ Thành bỗng nhiên xoay người, nhường ra một lối đi. Mặt không thay đổi nhìn Tả Tư Ninh cùng Mạn Lâm rời đi. Lúc cô đi qua bên cạnh, không biết vô tình hay hữu ý mà cánh tay của hắn chạm vào cánh tay của Tư Ninh. Tư Ninh đưa tay lên đầu, cứ thế mà đẩy sự đụng chạm của Lục Lệ Thành ra xa.
Nhìn hai người đi xa, hàn quang trong mắt Lục Lệ Thành chợt lóe. Hắn quét qua toàn bộ đ