
ưởng thụ cuộc sống có quan hệ gì với nhau? Không giải thích được, không giải thích được!
Lúc Hàn Duệ rời khỏi công ty, anh đặc biệt ân cần chào tạm biệt nhân viên. Mọi người mượn cơ hội này nói lời khách sáo: “Hàn tổng, về nhà àh?”, “Hàn tổng, đêm nay ước hẹn cùng người đẹp sao?” “Hàn tổng...”
Nhãn lực của lão Phương vô cùng tốt, hắn xem xét chuẩn thời cơ, ngăn trước mặt đám người hay nhiều chuyện này. Hình tượng của hắn bỗng hóa thân chánh nghĩa: “Mọi người bỏ qua cho Hàn tổng đi. Phu nhân còn ở nhà chờ Hàn tổng về a.” Nói xong lấy khí thế không kịp bưng tai nhanh chóng mang Hàn tổng lên xe.
Sau khi xe lái đi được một lát, trên mặt Hàn Duệ ẩn ẩn ý cười: “Giải Kim Mã lần tiếp theo nhất định anh sẽ đạt ngôi vị Ảnh đế.”
Lão Phương xấu hổ: “Ảnh đế thì không cần, giải nam phụ tốt nhất là được rồi!”
Hai người đàn ông cùng cười lên.
Lão Phương do dự một chút: “Hàn tổng, tại sao anh lại muốn để lộ ra chuyện kết hôn? Vạn nhất Lâm tiểu thư bên kia nghe nói rồi...”
Lúc này là giờ tan tầm, giờ cao điểm bận rộn, tốc độ xe của Hàn Duệ có thể lấy tốc độ của bò sát để so sánh. Hàn Duệ giờ phút này nghĩ đến Tả Tư Ninh, khi nào thì cô kết thúc công việc. Sáng nay quan hệ của bọn họ không hòa hợp nên anh nghĩ tốt nhất là nên dùng phương thức nhắn tin để hỏi thăm. Viết xong lại xóa đi, lặp đi lặp lại bốn năm lần mới gửi đi được sáu chữ.
Gửi xong thì Hàn Duệ mới nghe được vấn đề của lão Phương. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không để ý lắm, nói: “Bọn họ biết là vừa đúng lúc. Nó hoàn toàn xua tan ý tưởng hợp tác tôi và Lâm Thiến. Đó cũng là mục đích mà tôi muốn anh diễn vở tuồng này tại công ty.”
Lão Phương không hiểu, nhị tiểu thư của nhà họ Lâm muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn khí chất có khí chất, lại thêm nữa gia thế số một, số hai. Quả thực là người phụ nữ vạn người đàn ông mơ ước. Hắn thực sự không rõ vì cái gì mà Hàn tổng không tuyển chọn cô mà ngược lại lại chọn người phụ nữ phong trần như Tả Tư Ninh a?
Hàn Duệ nhận được tin nhắn: “Bận rộn, ở lại công ty.” Không biết sao, trong óc Hàn Duệ tự động hiện lên bộ dáng phát hỏa ban sáng của Tả Tư Ninh, cùng với tin nhắn này, anh cảm thấy ngạc nhiên thú vị. Anh gọi điện lại nhưng đối phương đã tắt điện thoại.
Hàn Duệ bất đắc dĩ: “Lão Phương, lúc vợ của anh tức giận, anh làm thế nào an ủi cô ấy?”
Lão Phương nở nụ cười xấu xa: “Vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp. Hàn tổng, anh biết mà.”
Mặt Hàn Duệ hồng như uống rượu say.
Lúc về đến nhà, anh cho lão Phương đến công ty của Tả Tư Ninh, hạ chỉ nhất định phải mang Hàn phu nhân trở về nhà. Còn chính anh thì đi vào phòng bếp, trong tay mang theo đồ ăn mà lão Phương mua.
Muốn bắt lấy lòng một người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta. Kỳ thật phụ nữ cũng vậy, Hàn Duệ suy nghĩ. Buổi sáng làm Tả Tư Ninh tức giận, buổi tối nói thế nào thì cũng phải làm ra chút bồi thường, may mà tài nấu nướng của mình không tệ, vậy thì làm bữa cơm cho cô ăn đi.
“A! Nấu cơm a! Biết anh trai đến đây cố tình chiêu đãi anh? Coi như tiểu tử ngươi có lòng.” Hàn Trữ mặc một cái quần soóc ngắn, nửa thân trên trần trụi, tựa vào cửa phòng bếp.
Cái xẻng trong tay Hàn Duệ rớt xuống, anh nhanh tay chụp lại, hữu kinh vô hiểm. Hàn Duệ nhịn tức, đến lúc làm xong món ăn mới quay người lại, nhíu mày: “Lại bị Lâm Tĩnh giận hả?”
Hàn Trữ lấy một chiếc khăn lông khoác lên người, nằm lên sofa, cầm quả táo lên gặm. Bởi vì miệng đang nhai đồ ăn nên lúc nói chuyện mơ hồ không rõ: “Không có, cô ta lúc này không làm gì anh. Xem như em nói đúng, người họ Lâm đều muốn mặt mũi, em nói rằng cô ta không phải người vợ tốt, cô ta không phục nên lúc này liều mạng làm ra bộ dạng người vợ tốt...”
Hàn Duệ dọn đồ ăn ra bàn, dọn xong vị trí, mở chai rượu vang ngon. Anh thậm chí còn suy nghĩ, chút nữa sẽ thắp lên hai ngọn nến làm ra bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Cái mũi của Hàn Trữ bén nhạy như của sói con, hắn bước lại, khoác tay lên bả vai của Hàn Duệ, đùa giỡn: “Em trai, em muốn hò hẹn với Tả tiểu thư! Anh tới đây hẳn là quấy rầy các người?” Chỉ tiếc là bả vai của Hàn Duệ nhỏ bé, Hàn Trữ thiếu điểm dựa nên thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Hàn Duệ liếc anh trai một cái, bình tĩnh mở miệng: “Tả Tư Ninh không phải bạn gái của em.”
Hàn Trữ nhất thời tức giận: “Em đùa giỡn tình cảm con gái người ta rồi vứt bỏ hả? Quả thực là súc sinh mà!”
Hàn Duệ nghiêm mặt: “Cô ấy là vợ của em.”
Phịch một tiếng, lần này Hàn Trữ đã ngã xuống đất thật rồi. Hắn quì rạp trên mặt đất không dậy nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào em trai, ngón tay chỉ vào đầu em trai nói không ra lời. Nghẹn ngào một hồi lâu mới nói được: “Tiểu tử ngươi làm thật a? Anh nghĩ em lôi kéo nha đầu kia làm bộ làm dáng cho người nhà họ Lâm xem, làm sao lại trở thành vợ rồi? Đi công chứng lúc nào? Sao tiểu tử ngươi lại kích động như vậy...”
Hàn Trữ thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Hàn Duệ nhặt quả táo rơi trên mặt đất nhét vào miệng anh trai, mặt vẫn lạnh như cũ: “Ăn táo của anh đi.”
Hàn Trữ khóc không ra nước mắt: “Xú tiểu tử, sàn nhà của ngươi sạch sẽ không vậy? Táo đã rơi xu