
ua trong công tác nhàm chán.
Vừa vặn lúc đó ông chủ của Tả Tư Ninh đi tới, hắn mỉm cười, bộ dáng thân thiện nhưng tất cả người làm đều rõ hắn là một tiếu diện hổ - hắn càng đối với ngươi tươi cười thì ngươi càng bị nguy hiểm. Bởi vậy dưới tầm mắt của hắn, đoàn thể nhiều chuyện lập tức như những con chim bay mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Ra ngoài tuần tra một chuyến, Ninh Thiếu trở lại văn phòng, nhìn người bạn Hàn Duệ của mình. Hắn nhịn không được vui sướng khi người khác gặp họa: “Vợ của cậu thật sự là lớn nhỏ đều ăn hết a. Hiện tại cả đứa nhỏ bốn, năm tuổi cũng đã tìm đến cửa rồi.”
Tuy hai người vừa ẩu đả qua nhưng trên người Hàn Duệ không một chút dấu vết nào. Quần áo và tóc tai của anh đều giống như lúc mới đến. Kể cả vẻ mặt của anh cũng lạnh lùng giống như lúc đầu. Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Phải không? Đợi tí tôi đi qua nhìn xem. Hiện tại chúng ta tiếp tục vấn đề vừa mới nói.”
Ninh Thiếu vội vàng ngồi xuống lật xem văn kiện: “Cậu xem đấy, tôi bận rộn nhiều việc, việc này để nói sau đi.”
Hàn Duệ lạnh lùng hừ một tiếng: “Có thể a nhưng đừng nghĩ đến trang bị của trò chơi cho hai mươi đứa cháu từ ba người bác, tám người dì của cậu. Hay là tôi đóng tài khoản của bọn họ nhỉ? Dù thiếu mấy người chơi khó hầu hạ như vậy, Vạn Hoa cũng không sao.”
Nghĩ đến cảnh hai mươi đứa cháu từ ba bà bác, tám bà dì cùng vây công ở bên cạnh mình, lôi kéo mình hỏi tài khoản có chuyện gì, trang bị tại sao không có... Ninh Thiếu không thể không phát điên. Hắn bất đắc dĩ để xuống văn kiện, giấy tờ: “Không phải tôi không giúp cậu, chỉ là vợ của tôi gần đây ở trong công ty phát triển nghiệp vụ, muốn tạo quan hệ tốt với tài chủ Lâm Chấn Hải, thật vất vả mới đặt được quan hệ với Lâm Tĩnh... hajz, cậu nói, vợ cậu đắc tội ai không đắc tội, tại sao lại là cô ta a!”
Hàn Duệ nhướng lông mày, tỏ vẻ có nghe lọt những lời này, nhưng giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như cũ: “Ý của cậu là từ hôm nay trở đi muốn đóng băng vợ của tôi sao?”
Ninh Thiếu cười ha ha, đôi mắt nheo lại thành một đường ngang, bộ dáng thân thiết nhưng có vẻ âm mưu quỉ kế nhiều hơn: “Đừng nói nghiêm trọng vậy. Mấu chốt ở chỗ, phải xem vợ của cậu có chịu khó hay không. Nếu đĩa đơn đầu tiên của cô ấy đạt được thành công thì cho dù công ty muốn mai một nhân tài nhưng các nhà kinh doanh khác cũng không vui, cậu nói phải hay không? Đến lúc đó Lâm Tĩnh cũng không phản đối rồi.”
Lời của hắn vừa dứt, Hàn Duệ đứng dậy rời khỏi, Ninh Thiếu khẩn trương lên tiếng: “Eh, eh. Bạn lâu năm mà cậu không nói lời nghĩa khí a. Ít nhất thì phải đi uống một chén với tôi chứ.”
Hàn Duệ quay đầu, ánh mắt sắc tựa dao, nhếch môi nói lời cay độc: “Có cần tôi gọi điện thoại giúp cậu, gọi vợ cậu đến uống với cậu?”
Gần đây vợ chồng nhà họ Ninh dự định có con vì thế nên cô Ninh hạ lệnh cho Ninh Thiếu kiêng rượu, cai thuốc, tính toán hết thảy để cho cục cưng khỏe mạnh. Cho nên nếu để cho cô Ninh biết là chồng mình uống rượu thì sẽ dừng lại, kế hoạch tạo người kia sẽ bị phá sản.
Ánh mắt Ninh Thiếu oán giận: Hàn Duệ, người này quá súc sinh, quá độc ác...
Hàn Duệ đi tìm Tả Tư Ninh, cũng muốn nhìn xem đứa bé con kia. Vừa đến cửa phòng của người đại diện, liền nghe thấy một âm thanh non nớt ngọt ngào: “Chị xinh đẹp, Hữu Hữu sai rồi. Chị đừng tức giận có được hay không?”
Âm thanh này rất quen thuộc, Hàn Duệ cảm thấy mình đã nghe qua giọng nói này ở đâu, còn cái tên Hữu Hữu này... Hữu Hữu... Hữu Hữu... bỗng nhiên lông mày anh giãn ra: thì ra chính là đứa bé kia. Nó tại sao lại đến nơi này?
Anh còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã bị mở ra, Tả Tư Ninh kéo tay đứa bé, biểu tình nghiêm túc, miệng còn đang trách cứ: “Cái đứa nhỏ này chuyên làm cho người lo lắng. Cứ chạy lung tung như vậy, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Người trong nhà không nhìn thấy con có thể lo lắng đến chết. Cái đứa nhỏ này...”
Tả Tư Ninh không chú ý Hàn Duệ đang tránh né ở một bên, cô lôi kéo đứa bé đi ra cửa, hình như muốn đưa nó về nhà. Đáng tiếc, đứa bé ôm lấy chân Hàn Duệ, khóc hu hu lên: “Mẹ... chị xinh đẹp, Hữu Hữu không muốn đi. Trong nhà không có ai, Hữu Hữu sợ...”
Nói xong Hữu Hữu cọ nước mũi vào ống quần của Hàn Duệ, sau đó ngẩng đầu lên cười cười với anh. Nụ cười kia giả bộ biết điều, giả bộ vô tội, làm cho người không sao tức giận được. Tuy nhiên khi cậu nhìn rõ bộ dáng của Hàn Duệ, đôi mắt trợn tròn: “Ba! Ba! Sao ba lại ở trong này?”
Cả thế giới đột nhiên im ắng.
Toàn bộ mọi người ở đây, kể cả những người sẽ bị làm cho ngạc nhiên... sau khi ngạc nhiên qua đi đều sẽ nhìn vào Hàn Duệ, Tả Tư Ninh, vào cả đứa bé nữa, đều có một cảm giác cực kì vi diệu: đây là một gia đình phải không?
Dưới ánh mắt của mọi người, người “ba” bình tĩnh dắt “con trai” đi ra cửa. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ làm cho người cảm thấy cảm xúc ấm áp, chỉ là nhân vật chính của vụ bê bối này lại có mối quan hệ ngầm đến thế này sao? Thật là quá mạnh mẽ rồi...
Vì thế có người cầm điện thoại lên gọi điện, có người thì bắt đầu twitter, người thì bắt đầu tán gẫu...
Đúng lúc này Tiếu Diện Hổ lại xuất hiện, ông chủ Ninh Thiếu