XtGem Forum catalog
Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323625

Bình chọn: 9.5.00/10/362 lượt.

ng đi tìm con trai, lo lắng con đột nhiên mất tích, tìm không thấy. Giằng co như vậy mất bao lâu chính bản thân cô cũng không rõ. Mãi cho đến khi gặp Lan Tả, tìm được công việc, sinh hoạt dần dần đi vào quĩ đạo cô mới có thể từ từ thả lỏng.

Đại khái là sinh hoạt của cô dạo này quá mức thoải mái rồi, để cho con trai cách xa mình lâu như vậy, lại để con trai bị người mang đi.

Đây nhất định là trừng phạt, trừng phạt chuyện cô trong một khoảng khắc quên mất con trai.

Thất thần ngồi trên sofa, ngơ ngác nhìn áp phích trên tường. Trên poster cô mặc một bộ âu phục, cười đến hèn hạ như vậy. Đó là mặt khó coi nhất của cô. Một cỗ kích thích nảy lên, cô như bà điên lao lên trên giường, giật tấm áp phích xuống, xé rách.

Tấm áp phích kia hóa thành từng mảnh vụ trong tay cô. Mỗi một nhát xé như một cái đâm nghiền nát thân thể...

Hàn Duệ ở bên ngoài nghỉ ngơi một hồi, nghe được động tĩnh liền tiến vào. Nhìn đến cử chỉ của Tả Tư Ninh, anh khẩn trương kéo cô từ trên giường xuống. Anh sớm đoán được là bên trong không có ai, chỉ là muốn cho Tư Ninh tận mắt nhìn thấy nếu không cô vẫn sẽ liều mạng tiếp tục gõ cửa.

Chậm rãi kéo Tả Tư Ninh vào lồng ngực mình, giữ gáy của cô để cho cô tựa vào vai mình, vẻ mặt Hàn Duệ không còn lạnh như băng nữa: “Giữ vững tinh thần, Hữu Hữu sẽ không có việc gì. Nếu Lục Lệ Thành thực sự là ba của đứa nhỏ, hắn tuyệt sẽ không ...”

Lời của anh còn chưa nói xong, Tả Tư Ninh đẩy mạnh: “Hắn không phải!” Cô quật cường nhìn chằm chằm vào Hàn Duệ, ánh mắt sắc bén.

Hàn Duệ nhìn cô, vẻ mặt tưởng như hung hãn nhưng đã lệ rơi đầy mặt. Cô bất quá là liều chết chống đỡ thôi. Bỗng nhiên anh có loại cảm giác đau lòng, cảm giác này lâu lắm rồi không thấy. Thật lâu trước kia, vào một mùa đông nào đó, lúc đại ca cõng anh, chân trần đi trong tuyết, anh từng có cảm giác này. Nhiều năm sau anh nghĩ tâm mình đã đủ cứng rắn, cứng rắn đến mức sẽ không sinh ra cảm giác đau lòng với bất luận kẻ nào khác.

Nâng cánh tay gần như là tê liệt lên, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, lau đi những giọt nước mắt của cô.

Ngữ khí của anh bình tĩnh mà trầm ổn: “Chúng ta tìm vậy không khác nào mò kim đáy bể. Hãy nghe anh nói, chúng ta về trước. Anh đi tìm thám tử tư, bọn họ năng lực chuyên nghiệp, tin tưởng sẽ nhanh hơn là chúng ta tự mình tìm.”

Ánh mắt của Tả Tư Ninh sáng lên, cô tựa hồ thấy được hi vọng.

Tầng hai nhà họ Lâm, Lâm Thiến đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nở nụ cười: “Con trai? Tả Tư Ninh, cô càng ngày càng có ý tứ rồi.” Cô từ trên giường xuống, thay bộ quần áo kiểu dáng Tây phương, cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.

Chiếc xe Maserati màu trắng lướt nhanh trên mặt đường, lúc tăng tốc mang theo một cảm giác run rẩy kích thích làm đáy lòng bị đè nén đã lâu của Lâm Thiến được hoàn toàn buông thả. Cô dương khóe môi, mỉm cười, đến lúc gần như đụng vào một chiếc xe màu đen, cô không điều chỉnh phương hướng, muốn biết cảm giác bị đụng vào, bị lật xe sẽ như thế nào.

Cô hoàn hồn trong khoảnh khắc, nhanh chóng đánh tay lái, sườn xe gần như là dán vào chiếc xe màu đen. Bên tai cô truyền đến tiếng chửi rủa của chủ xe màu đen: “Bệnh thần kinh, đi nhanh như vậy, muốn chết àh...”

Lâm Thiến ung dung cười, chấp nhận câu nói của người nọ.

Cô chờ ở cửa khu nhà Hàn Duệ vài tiếng đồng hồ, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc chậm rãi tiến vào. Lúc xe sắp tới gần, cô xuống xe, đi thẳng đến phía cái xe. Nhìn thấy chiếc xe chậm dừng lại vì sự xuất hiện của mình, cô cười dịu dàng.

Lúc xe dừng lại, Tả Tư Ninh giật mình tỉnh lại. Cô không biết lại ngủ thiếp đi vào lúc nào, nhìn thoáng qua, Hàn Duệ không có ở bên trong xe mà xe lại đậu cách khu nhà chưa tới một trăm thước. Ngoài xe có hai người, một nam một nữ. Nam thì trầm ổn tuấn duật, nữ thì tao nhã đoan trang, đứng cạnh nhau quả thực là một đôi trời đất tạo nên.

Tả Tư Ninh nhìn không chớp mắt, miệng phun ra hai chữ: “Lâm Thiến.” Không ai có thể nhận ra được cảm xúc của cô lúc gọi ra cái tên này.

Không lâu sau, Hàn Duệ lên xe, tâm tình của anh có vẻ không tệ: “Anh có việc ra ngoài một chuyến, em ở trong nhà chờ tin tức. Anh sẽ an bài người đi tìm Hữu Hữu cho em. Nếu như tìm được sẽ gọi ngay cho em.” Nói xong anh lái xe đến bãi đỗ xe.

Tả Tư Ninh nhìn thấy Lâm Thiến còn đứng tại chỗ, bộ dáng là chờ Hàn Duệ cùng đi. Nói thật, cô khâm phục Lâm Thiến ở khí độ. Vị hôn phu trở thành chồng của người khác, vậy mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy, mình mà như vậy thì đã chửi ầm lên, quả nhiên là một người phụ nữ có giáo dưỡng.

Nghĩ kĩ lại cảm thấy không hợp lý. Một người phụ nữ có giáo dưỡng như vậy, rốt cục là vì sao Hàn Duệ lại tìm đến mình?

Cô liếc nhìn Hàn Duệ bên cạnh một cái, phát hiện mình chưa bao giờ hiểu anh, kể cả sau khi kết hôn rồi. Người đàn ông này luôn đột ngột xuất hiện, luôn xông vào tầm mắt của mình, giống như một bí ẩn màu đen. Rõ ràng trên người anh có một cỗ lạnh lùng ngăn cản người khác từ ngàn dặm lại mở ra một lối đi cho mình.

Hiện tại Tả Tư Ninh cảm giác mình giống như đang đứng ở ngã tư đường, sợ tiến vào bể khổ mênh mông vô bờ, lúc lui trở lại thì lại gặp cây c