
ng thứ này, đều là âm mưu của ngươi cùng Ngân Nhi đúng hay không, nàng căn bản không có sinh bệnh, đúng hay không?”
“Không! Ngươi có khi nào thấy ta nói dối chưa, Khinh Âm, nhiều năm như vậy, trên chiến trường, ngươi chỉ học được âm mưu quỷ kế, học được đề phòng lòng người, nhưng,… nhưng không học được tin tưởng người khác, điểm trí mạng chính là tự cho thông minh, chẳng khác nào ngươi muốn mệnh của Ngân Nhi.” Lạc Dật vạn phần mỏi mệt, trong giọng nói mang theo chút kích động cùng cô đơn.
Nụ cười trên môi nhất thời cứng ngắc, thu liễm ánh mắt cợt nhã, bàn tay to xoa xoa hai má Y Y càng lúc càng lạnh, vừa rồi vẫn còn mềm mại ấm áp, hiện tại, cơ hồ đã muốn lạnh như băng tựa như thi thể.
Cánh môi non mềm tái nhợt một mảnh, hơi thở như có như không, mỏng manh tựa như chỉ một cơn gió nhẹ sẽ trôi đi, tan biến.
“Tại sao có thể như vậy, Ngân Nhi, nàng… nàng đừng ngủ.” Nhẹ nhàng mà vuốt, hắn sốt ruột nói.
Chính mình ở dưới Thanh Sơn, chờ nàng lâu như vậy, như thế nào vừa mới thấy mặt, đã muốn bỏ mình mà đi? Nàng để ý sinh tử của hắn, vì sao, bây giờ lại tuyệt tình như vậy?
“Còn không đến một khắc.” Lạc Dật lãnh hạ thanh, nhắc nhở, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lực đạo cũng thật sâu sắc.
“Không, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông tay, có lẽ chỉ có chết đi, nàng mới là của ta, ai cũng không thể đem nàng cướp đi, biết đâu, kiếp sau, chúng ta còn có thể gặp nhau, đến lúc đó, nàng yêu khẳng định là ta, không phải Viêm Hi!” Vẻ mặt thác loạn, hắn trong lời nói cũng có chút điên cuồng. Binh lính đứng một bên nghe được cũng mao cốt tủng nhiên. (nổi daga2, lông dựng ngược)
Cái gì, hắn muốn đợi Ngân Nhi cô nương chết đi rồi tự sát?
“Chụp!”
Một cái tát hung hăng giáng xuống khuôn mặt tuấn mị, lưu lại năm ngón tay rõ ràng, tên điên cuồng rốt cục trấn định xuống, không thể tin được, Lạc Dật, người từ nhỏ luôn bị chính mình khi dễ, nhưng bây giờ lại rat ay, cho mình một cái tát.
“Ngươi muốn Ngân Nhi chết, nhưng ta không muốn!”
Lòng bàn tay cảm nhận được một luồng nhiệt, Lạc lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn, bất chợt cả người phiếm thượng một tầng lãnh ý.
Từ trong bình sứ trung lấy ra một viên thuốc, ngậm vào miệng, một tay đẩy Khinh Âm đang kề sát vào Ngân Nhi ra một chút, một tay kia khẽ tách cằm của nàng ra, ngay tại thời điểm mọi người còn đang kinh ngạc không thôi, Lạc Dật cúi người, bạc thần ấn xuống cánh môi tái nhợt của nàng, đem dược trong miệng móm cho nàng.
“Ngươi!” Khinh Âm không thể tin, hắn làm sao…làm sao dám trước mặt mình, làm càn như thế?
“Ngân Nhi có thể cùng ngươi hồi phủ, nhưng ta phải theo kề cận bên cạnh nàng, hơn nữa, ngươi phải tìm được dược thảo ta cần, nếu không, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng cứu không được nàng. Nếu kông tin, ngươi có thể tìm ngự y trong cung đến chẩn trì một phen.”
Hắn đã như vậy, một lòng muốn có được Ngân Nhi, vậy thì vô luận ở nơi nào, đều sẽ đuổi the. Vậy thì, so với việc chạy trốn bôn ba, chi bằng để nàng tìm được một nơi thoải mái, nghỉ ngơi cho tốt, hảo hảo điều dưỡng cơ thể.
Nhẹ nhàng ôm lấy Ngân Nhi, Lạc Dật hai chân điểm nhẹ, nhảy lên bạch mã, ý bảo hắn đi trước dẫn đường.
Binh lính đều ngây ngốc nhìn Khinh Âm tướng quân, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng, liền dẹp đường hồi phủ.
“Vậy cũng được, bản tướng quân cũng không tin, y thuật của Lạc Dật ngươi so với ngự y trong cung còn lợi hại hơn. Nếu tìm được phương pháp cứu nàng, như vậy, ngươi phải lập tức cút khỏi tướng quân phủ, cả đời cũng không thể xuất hiện trước mặt Ngân Nhi.” gương mặt phẫn nộ dần dần bình ổn xuống dưới, hắn vỗ về cằm dưới, nheo lại mi mắt, cười nhẹ.
“Có thể, nếu như có ai đó có thể trị liệu cho Ngân Nhi, ta nguyện ý rời đi, cả đời cũng không xuất hiện ở trước mặt Ngân Nhi.” Không cần suy nghĩ nhiều, Lạc Dật điểm nhẹ đầu, lập tức đồng ý.
Cẩn thận dùng 1 tay ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, đôi mắt như ngọc lưu ly thâm tình chan chứa.
Nhìn đôi mắt hắn, Khinh Âm có chút mê hoặc, ánh mắt đó, hoàn toàn giống với ánh mắt khi hắn nhìn Ngân Nhi, vì sao, hắn có thể dễ dàng buông tay như vậy? Dễ dàng mở miệng đáp ứng?
“Dẹp đường, trở về tướng quân phủ.”
Khinh Âm lớn tiếng hạ lệnh, nhưng nhìn thoáng qua bạch mã dưới thân Lạc Dật, nhận ra là thánh vật, phỏng chừng chỉ cần nửa ngày thời gian, đã có thể trở lại tướng quân phủ, mà hắc mã dưới thân mình, cũng là Hãn Huyết bảo mã, nhìn thấy “đối thủ” ngang tầm liền hừng hực nhuệ khí, miệng thỉnh thoảng lại phun khí, hắn lập tức nghĩ đến, vẫn là chính mình dẫn đường Lạc Dật trở về trước, miễn trì hoãn thời gian, khiến Ngân Nhi chịu tội,
“Bản tướng quân đi trước, các ngươi theo sau hồi phủ.” Nói xong, nhặt lên mã tiên, “Giá” một tiếng, đi trước dẫn đường.
Cũng không sợ Lạc Dật ở phía sau thừa dịp chạy trốn, hơn nữa con hắc mã của hắn đang rất muốn thắng con ngựa trắng kia, cơ hồ một đường chạy như điên, bụi cuốn mịt mù.
Bạch mã cũng không gấp, vó ngựa tung bay, nối gót theo sau.
Mà Lạc Dật cũng lo lắng bệnh tình của Ngân Nhi sẽ có biến hóa, dọc trên đường đi cẩn thận chăm sóc, sợ nàng hôn mê không tỉnh, thỉnh thoảng lại truyền nội lực cùng chân khí vào