Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211414

Bình chọn: 10.00/10/1141 lượt.

uộc dường như tan đi một chút, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy không đủ: “Mang thêm một mâm nữa đến đây.”

“Sườn Vương phi!” Ngân Châm lập tức phản đối, “Không thể ăn nữa. Mâm này nữa đã là mâm thứ tư trong ngày hôm nay rồi.”

Tịch Nhan nao nao, rồi mới lên tiếng đáp ứng, sau đó lại nằm trên chiếc giường lạnh, cánh tay vô lực che lên mắt, lại nói: “Được, ngươi đi ra ngoài trước đi, nói với các nàng bên kia không cần đàn nữa, trờiquá nóng tát cả đều tạm nghỉ đi.”

Ngân Châm nghe vậy, vén bức rèm che đi ra khoang thuyền, đứng trên mui thuyền, vừa đưa mắt nhìn, bỗng nhiên liền thấy xa xa một con thuyền hoa sang trọng chậm rãi đi tới nên nhất thời ngẩn ra. Tuy rằng Ngân Châm cũng không hiểu được Tịch Nhan làm được điều này như thế nào, nhưng trên mặt hồ lúc này ngoại trừ chiếc thuyền cô ta đang đứng tuyệt đối sẽ không có chiếc thuyền hoa nhà khác xuất hiện. Lúc này Ngân Châm nhìn thấy chiếc thuyền hoa sang trọng kia thật lớn, e là của nhà quan nào đó, nhất thời liền do dự có nên đi vào bẩm báo cho Tịch Nhan hay không.

Nàng ở bên này còn đang do dự, chiếc thuyền hoa kia đã dùng tốc độ cực nhanh đến gần rồi, khi chiếc thuyền hoa của Tịch Nhan và chiếc thuyền hoa bên kia gần tiếp giáp nhau, một thân ảnh nữ tử yểu điệu từ trong lầu hai hoa lệ đột nhiên đi ra, thì ra là Đạm Tuyết!

“Cửu Vương phi?” Ngân Châm kinh ngạc, đồng thời trong lòng lại dâng lên sự vui mừng, rốt cuộc có người có thể tới khuyên Tịch Nhan lên bờ. Tuy rằng, cô ta cũng không biết quan hệ giữa vị Cửu Vương phi xưa nay luôn lãnh đạm này với Tịch Nhan đến tột cùng là như thế nào, nhưng bằng trực giác cô ta cảm thấy có hi vọng.

Chiếc thuyền hoa bên kia lập tức có người đem hai chiếc thuyền tiếp xúc một chỗ, Đạm Tuyết được người dìu đến trước mặt Ngân Châm, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết như trước, thản nhiên nói:“ Chủ tử nhà ngươi đâu?”

“Sườn Vương phi đang ngủ trưa ở bên trong.”

Đạm Tuyết lên tiếng, nhìn về phía chiếc thuyền hoa thượng sau đó mới nói: “Vì sao các người đi lại trên hồ nhiều ngày nay mà không chịu lên bờ? Hay là, trong hồ này có bảo bối gì khiến cho chủ tử nhà ngươi luyến tiếc như vậy?”

Ngân Châm khổ sở nói: “Nếu thật sự có bảo bối gì cũng còn tốt. Cửu Vương phi, thật không dám đấu diếm, thân thể sườn Vương phi hình như có vấn đề gì đó, tự nhiên cả người đổ đầy mồ hôi. Nhưng người lại không chịu lên bờ, nô tỳ rất khổ sở đây!”

Nghe vậy, khóe miệng Đạm Tuyết nhịn không được gợi lên một ý cười giống như lạnh lẽo trào phúng, ánh mắt bất giác lại nhìn sang chiếc thuyền hoa phía sau mình, sau đó mới đi theo Ngân Châm vào trong khoang thuyền.

Trong phòng, Tịch Nhan tựa hồ đã nghe được gì, chậm rãi ngồi dậy, vừa thấy Đạm Tuyết phía sau Ngân Châm, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tâm thần chấn động mạnh, đợi đến khi Ngân Châm lui ra ngoài liền mở miệng: “Nam Cung Ngự bảo cô đến sao?”

Đạm Tuyết bất động thanh sắc ngồi xuống, rồi cười lạnh một tiếng: “Ta hiện nay là này Cửu Vương phi của Bắc Mạc, nói như vậy, sao cô có thể nói lung tung như vậy được?”

Tịch Nhan nhíu mày nhìn nàng, trong lòng đoán không ra nữ tử này đến tột cùng là đứng ở bên nào, vì thế liền tránh đề tài kia, mỉm cười nói: “Vậy cô tới làm gì? Chẳng lẽ là vì có lòng tốt đến thăm ta?”

Đạm Tuyết không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không phải kẻ hảo tâm. Chỉ là có người đã hai ngày nay không gặp được cô, e sợ cô xảy ra chuyện gì. Ta được người ta nhờ vả đến xem cô rốt cuộc thế nào. Dù sao thì người đó cũng có thể nắm trong tay mọi chuyện, ngay cả nhất cử nhất động của cô đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.”

Nghe xong lời nói của Đạm Tuyết, trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên sáng tỏ như gương, khẽ nhếch khóe miệng một cái, lại nằm lại trên giường, nở nụ cười hé lộ lúm đồng tiền như hoa: “Vậy nay đã nhìn thấy được rồi, cô vừa lòng chưa?”

Đạm Tuyết cười lạnh một tiếng:“Ta đương nhiên là vừa lòng, chỉ sợ có người không hài lòng.”

Chỉ mới nghe đến câu nói này, cả người Tịch Nhan liền cảm thấy khô nóng trở lại, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ thấm ướt cả mép tóc. Nhưng nàng vẫn cười, cầm lấy chiếc quạt phe phẩy: “Ai? Nếu không hài lòng có thể tự mình tới hỏi ta, sau lại mai danh ẩn tính như vậy, còn phải nhờ vả người khác là sao đây?”

Nghe vậy, Đạm Tuyết nở nụ cười hiếm hoi: “Cô muốn gặp người đó sao?”

Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, bỏ cây quạt trịch xuống: “Ta không muốn biết ‘Người đó là ai?” Dứt lời, nàng cũng không đợi Đạm Tuyết trả lời, liền mở miệng gọi Ngân Châm.

Nhưng gọi liên tiếp hai tiếng, vẫn không thấy ai lên tiếng trả lời, Tịch Nhan thở dốc, hơi thở trở nên dồn dập, cảm thấy thân mình vô cùng nặng nề, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Đạm Tuyết nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, sắc mặt hơi biến đổi. Tịch Nhan dùng hết sức đứng dậy, xốc lên bức rèm che đi về mũi thuyền, lại gọi to: “Ngân Châm.”

Lúc này Ngân Châm giống như mới nghe được lời gọi của nàng, vội vàng từ khoang đi ra, liền nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhan ửng hồng kỳ lạ, chỉ một thoáng cô ta cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng đi qua dìu nàng: “Sườn Vương phi, làm sao vậy?”


The Soda Pop