
iều này, nói: "Đệ ấy không chịu chôn cất Mẫu Đơn, nói là ngày mai muốn kết hôn với Mẫu Đơn"
"Ngày mai ta đi thăm đệ ấy" Trong lòng Tịch Nhan trở nên khổ sở.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một cái, nói: "Chuyện này cứ giao cho ta, nàng không cần lo lắng nhiều"
"Nhưng người đó là Thập nhất" Tịch Nhan bất ngờ đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ: "Mẫu Đơn đã chết oan uổng là chuyện đã rồi, điều nàng ấy ngàn vạn lần không nên làm là gây ra khúc mắc với Thập nhất! Nhưng Thập nhất đã làm sai điều gì chứ, sao phải đương đầu với chuyện này! Ta chẳng qua chỉ muốn đến thăm đệ ấy thôi, vậy mà cũng không được sao?"
Tịch Nhan chưa từng nghĩ rằng mình có thể xúc động đến vậy, nhưng chỉ khi nàng nghĩ đến tình cảnh hôm nay Thập nhất chịu đựng đau khổ, hai năm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng sẽ giống như thế. Nhưng khi đó, nàng đã không thể nhìn thấy nữa rồi. Nàng không biết lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ có giống Thập nhất lúc này hay không, nhưng nàng có thể xác định là hắn tuyệt đối sẽ khổ sở không ít hơn Thập Nhất.
Thật ra nàng chỉ muốn thông qua Thập nhất, đem những lời nói đó nói cho hắn nghe.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này cũng đứng dậy, ôm nàng vào lòng: "Ngày mai ta cùng nàng đi là được, sao phải khóc chứ?"
Tịch Nhan tựa vào lòng hắn, bỗng nhiên mở miệng, cắn thật mạnh vào ngực hắn, cơ hồ là hết toàn bộ sức lực, đến khi nghe hắn rốt cuộc cũng kêu đau, nàng mới buông lỏng, hơi giãy ra, uất ức nói: "Chàng cứ hay bắt nạt ta ....."
Hắn lại càng ôm chặt nàng hơn, cũng trầm mặc hơn, thấp giọng nói: "Về sau sẽ không thế nữa"
Chỉ một câu này, tâm Tịch Nhan chấn động mạnh, sợ không kìm nén được sẽ rơi lệ nên liền cắn chặt môi mới có thể khắc chế nội tâm đang xao động, lạnh lùng nói: "Chàng nhớ giữ lời đó!"
"Ngươi cuối cùng rồi cũng phải chết! Ngươi chẳng còn nhiều thời gian đâu! Ngươi chẳng thể làm được gì để ở cùng hắn mãi mãi đâu! Ngươi sẽ chỉ mang lại đau khổ cho hắn thôi! Ngươi chỉ khiến hắn thêm thương tâm! Sao ngươi có thể ở bên hắn? Ngươi dựa vào điều gì để ở bên hắn!"
Nửa đêm, Tịch Nhan từ trong mộng tỉnh lại, hoảng hốt thét lên
Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ còn chưa ngủ, vẫn luôn ngồi cạnh nàng, ngồi xem một quyển sách về thảo dược, chợt thấy bộ dạng nàng tỉnh lại, nhất thời bỏ sách xuống, liền ôm lấy nàng: "Nhan Nhan, nàng sao vậy?"
Sắc mặt Tịch Nhan hơi nhợt nhạt, nằm trong lòng hắn, thân mình run run.
Giấc mơ thế này thật ra đã xuất hiện nhiều lần. Trong mơ, thời gian đều là đêm Trung thu đó, lúc đó Thái Hậu đã nói với nàng những lời này. Sắc mặt tuy ôn hòa nhưng khí thế bức người của bà luôn làm Tịch Nhan bừng tỉnh từ trong mơ.
"Gần đây ta .... luôn mơ thấy ác mộng ...." Tịch Nhan nhẹ cắn môi, bất lực nói.
"Nàng mơ thấy gì?" Hắn buông màn, ôm lấy nàng cùng nằm xuống.
"Không biết, nó rất hỗn độn ...." Tịch Nhan nâng tay lên xoa trán, bỗng nhìn về phía hắn. "Con của chúng ta ..."
"Đứa bé rất khỏe mạnh, nàng đừng lo lắng lung tung" Hắn tức khắc chặn ngay lời nói của nàng, lấy tay mình thay thế cho tay nàng, lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, lại nói: "Ta ở ngay đây, nàng sẽ không thấy ác mộng nữa đâu"
"Ừ" Tịch Nhan lên tiếng, gối đầu lên khuỷu tay hắn, nhắm mắt lại, bỗng lại mở ra, miễn cưỡng cười nói: "Chàng nói xem, con chúng ta sẽ tên là gì?"
Trong mắt hắn bỗng hiện lên điều gì đó, cũng bật cười: "Nàng muốn con tên gì?"
Đôi mắt Tịch Nhan vòng vo: "Không biết, ta không xem sách nhiều, vẫn nên để chàng nghĩ đi."
Miệng hắn bất giác phát ra tiếng cười, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rũ xuống hàng chân mày của nàng, nói: "Thật ra ta đã nghĩ sẵn rồi, con sẽ tên Bất Ly".
Đôi mắt Tịch Nhan bỗng sáng ngời: "Bất Ly?"
"Đúng. Mạc thất mạc vong, bất ly bất khí."(*) Hắn nhìn nàng, "Được không?"
Tịch Nhan gật đầu: "Ta thích tên này, vậy thì gọi là Bất Ly."
"Được" Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, nói "Ta đã đặt tên cho đứa con đầu tiên rồi, đứa thứ hai sẽ do nàng đặt."
Tịch Nhan bỗng giật mình: "Sao.... Đứa thứ hai?"
Nàng còn có thể sinh thêm đứa thứ hai cho hắn sao?
"Nàng không muốn sao?" Hắn hạ tầm mắt nhìn nàng, "Nay ta đã hai mươi ba rồi, mà vẫn chưa chính thức làm cha, ta muốn ba năm ôm hai đứa."
Tịch Nhan bị giọng điệu hắn chọc cho bật cười, sau liền giả vờ như cẩn thận suy nghĩ: "Thế ... con sẽ tên là Bất Khí nhé?"
" Bất Khí?" Ánh mắt hắn bỗng nhiên sâu không lường được "Nàng nghĩ thật hay, hử?"
Môi hắn dời đến bên tai nàng, xấu xa mà ngậm vành tai Tịch Nhan, Tịch Nhan nhịn không được bèn cười ha hả, lại không dám cử động mạnh, mà tay hắn lại không yên phận, tham lam tiến vào vạt áo trong của nàng, Tịch Nhan thở mạnh không ngừng cầu xin tha thứ: "Ta còn muốn, ta lại ...."
Lời còn chưa dứt, nhưng chẳng thể nghe thấy được nữa, hắn cúi mặt ngăn lời nói ngay trên môi nàng.
Tịch Nhan run rẩy một chút, hắn trằn trọc ở bên môi nàng một chút, sau đó lưỡi lập tức tiến vào, dây dưa với lưỡi của nàng. Tịch Nhan bị hơi thở nóng bỏng cùng nụ hôn ôn nhu nghiêng trời lệch đất của hắn làm cho thần hồn điên đảo, đôi mắt trở nên mê man, nhanh chóng đáp lại hắn
Ban đêm yên tĩnh, không khí trong phòng tràn ngập ái muội làm cho người ta