
ại một chút, quay đầu nhìn về phía hắn: “Huynh muốn nói gì?”
“Nhan Nhan, mấy năm nay nàng xảy ra chuyện gì, ta có nghe được một chút, nhưng đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Vì sao những người đó nói phụ thân nàng......”
Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Tịch Nhan khuôn mặt nháy mắt trầm tĩnh lại, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Hồi lâu sau, lâu đến ánh trăng trên trời đã bị mây đen che khuất, lại mây tan trăng sáng, Tịch Nhan mới chậm rãi mở miệng:
“Tử Ngạn, nhiều năm như vậy, chỉ có huynh hỏi ta về vấn đề này.”
Thanh âm của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, so với ánh trăng càng lạnh hơn. Tử Ngạn chỉ cảm thấy đau lòng, vươn tay ra bắt lấy tay nàng, chợt thấy nàng quay đầu mỉm cười: “Thật là đúng lúc, hôm nay ta vừa nằm mơ thấy người kia.”
Nàng rõ ràng đang cười, nhưng Tử Ngạn lại chỉ cảm thấy khổ sở: “Nhan Nhan, nếu nàng khó chịu, có thể nói cho ta nghe.”
“Không.” Đôi môi mỏng của Tịch Nhan hé mở, thản nhiên phun ra một chữ, lại cười nói, “Bởi vì chỉ là chuyện tầm phào, cho
nên ta không muốn, không có gì đáng để nói .”
“Nhan Nhan......” Tử Ngạn nhìn nàng, trong lòng bất giác khẽ thở dài.
Tịch Nhan lập tức lấy một cái sáp trứng gà, nhét vào miệng hắn, không cho hắn nói nữa. Tử Ngạn giật mình, cười đem trái cây ê ẩm ngọt ngào kia ăn, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy chua chát.
Nàng cùng hắn ngồi nói từ chuyện này sang chuyện khác mãi cho đến ăn xong túi trái cây mới đứng dậy: “Tốt lắm, ăn xong rồi. Tử Ngạn, huynh chỉ đặc biệt đến đưa trái cây cho ta ăn sao?”
Tử Ngạn há mồm, do dự một lát, ánh mắt dần dần trở nên ưu thương, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: “Uhm”
Một thiếu niên tinh thuần ưu thương, luôn làm cho người ta đau lòng. Tịch Nhan trong lòng thầm thở dài: “Tử Ngạn, nếu có
thời gian, ta sẽ đi thăm huynh thường xuyên.”
Nghe vậy, trên mặt Tử Ngạn nhất thời tràn ra nụ cười trong suốt, làm nổi bật sự cô đơn cùng ưu thương trong mắt, hết sức động lòng người. Tịch Nhan một mình một người chậm rãi thong thả trở về phòng, hiện giờ trời gần sáng, trong phòng tối đen như mực.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chắc hẳn đã rời đi, trong không khí vẫn còn mùi hương dường như vẫn còn phảng phất đâu đó, nàng chợt nghĩ đến mùi chén cháo lúc nãy.
Nàng sờ soạng vào phòng, tìm được mồi lửa nhỏ, thổi nhẹ một hơi, trong phòng nhất thời có ánh sáng xuất hiện.
Nương theo ánh sáng, Tịch Nhan đột nhiên thấy một bóng người ghé vào bên cạnh bàn, nhất thời nàng sợ tới mức tay run lên, làm rớt cả mồi lửa. Đến khi phục hồi tinh thần, lại nhặt lên, thắp sáng ngọn nến, lúc này mới vươn tay chạm nhẹ vào hắn:
“Thất gia?”
Hắn thế nhưng không có chút phản ứng!
Tịch Nhan giật mình, sau một lát do dự, rốt cục lại gọi hắn một tiếng: “Thất gia?”
Thế nhưng vẫn không có đáp lại! Trong lòng Tịch Nhan nhịn không được hơi căng thẳng, nhưng nghĩ đến ngày thường vẻ mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, nên vẫn đề cao cảnh giác, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay hắn gối lên trên bàn, lại cả kinh thấy hắn trên người mềm yếu vô lực, dường như đã ngất đi từ lúc nào!
Tịch Nhan đứng bật dậy, định xoay người đi ra ngoài gọi người hầu vào, nhưng tay nàng đột nhiên bị người kéo lại -- nói là giữ chặt, kỳ thật chỉ là nhẹ nắm tay nàng một chút. Tịch Nhan quay trở lại, thấy hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt rõ ràng tối đen như mực, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra sự suy yếu.
“Ngài...... Làm sao vậy?”
“Đỡ ta đi lên giường.” Giọng nói của hắn suy nhược, yếu ớt, tựa hồ đang dùng hết khí lực toàn thân để nói chuyện.
Tịch Nhan tinh tế quan sát đến thần sắc hắn, quả thật không giống như là giả vờ, liền gật đầu đẩy xe lăn của hắn tiến về phía chiếc giường, nhưng cảm thấy nhịn không được âm thầm phỏng đoán -- hay là hắn trừ bỏ tật ở chân, bản thân còn có bệnh không tiện nói ra?
Khó khăn lắm nàng mới đưa được hắn lên trên giường, Tịch Nhan xoay người muốn gọi người mời đại phu, nhưng bị thanh âm suy yếu của hắn ngăn cản: “Nhan Nhan, sao nàng nỡ nhẫn tâm cho bọn hạ nhân biết chủ tử của bọn họ bởi vì một ngày một đêm không ăn cơm nên hôn mê bất tỉnh?”
Nghe vậy, Tịch Nhan kinh ngạc xoay người nhìn hắn: “Ngài, vẫn chưa ăn chút gì sao?”
Một ngày một đêm, như vậy từ khi nàng bị chứng nhức đầu hành hạ cho đến giờ trời đã gần sáng, hắn chưa ăn một chút cơm!
Miệng hắn bất giác tràn ra một nụ cười khổ: “Nhan Nhan quả thật nhẫn tâm, ta vẫn chờ nàng, vẫn chờ nàng tỉnh lại để cùng nàng dùng bữa, nhưng nàng vừa tỉnh lại vội vã muốn đi gặp Thập Lục thúc......”
Tịch Nhan giật mình, thấy hắn vươn tay về phía mình, sau một lát do dự, liền đưa tay ra để cho hắn cầm lấy.
“Nhan Nhan, nàng cùng ta kết làm vợ chồng, ta đối đãi với nàng không tốt sao? Nhưng nàng lại thà rằng đi gặp Thập Lục thúc cũng không chịu cùng ta dùng bữa?” Hắn chậm rãi nâng tay lên thủ xoa mặt Tịch Nhan, trong giọng nói lộ ra vẻ bi thương, “ Thập Lục thúc rất tốt sao? Vì sao nàng cùng hắn gặp nhau lại cười vui vẻ đến như vậy, nhưng nàng ở trước mặt ta vĩnh viễn không thoải mái như vậy?”
“Nhan Nhan, ta không tốt sao? Vì sao luôn muốn trốn tránh ta? Là vì thân ta bị tàn phế sao? Là vì ta không