
uôn mặt không chút thay đổi nghe cô ta nói. Cô ta nhắc đến Vương gia gì đó? Nhưng Tịch Nhan nhớ rõ tại đây Bắc Mạc này mình chỉ biết được một Vương gia, đó chính là Tử Ngạn. Nhưng hôm nay, Vương gia trong miệng nha đầu kia là ai?
Nàng cũng đoán được cô ta ám chỉ đến ai, nhưng không còn sức suy nghĩ tiếp nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bích Khuê đầu tiên là phân phó người đi chuẩn bị mọi thứ, còn tự mình bị một chén cháo, vừa mới chuẩn bị hầu hạ Tịch Nhan ăn cháo bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói ôn nhuận quen thuộc của nam nhân truyền vào: “Để cho ta làm.”
Bích Khuê đứng lên, đưa chén cháo trong tay đưa cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, đồng thời vụng trộm liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, thấy nàng vẫn nhắm hai mắt tựa vào đầu giường, khuôn mặt cực kỳ lãnh đạm, không có một chút biểu cảm nào .
Hoàng Phủ Thanh Vũ bưng chén cháo đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa muỗng cháo có độ ấm thích hợp đến bên miệng nàng: “Nhan Nhan, mở miệng ra.”
Tịch Nhan vẫn không nhúc nhích.
Dừng một chút, hắn buông chén cháo, vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi của nàng, ngữ khí vẫn ôn nhuận, tà mị, trêu đùa nàng như :“Ngủ suốt bảy ngày, nàng không thấy đói sao? À, hay nàng cảm thấy cháo không có hương vị, muốn ăn món khác?”
Hai mắt Tịch Nhan vẫn nhắm nghiền, không nói một lời như cũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thật sâu nàng một lát, sau đó ra lệnh mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại hai người ở trong phòng: “Xem ra nàng đã tỉnh táo lại , như vậy hiện tại có thể nghe ta nói phải không?”
Hai mắt Tịch Nhan đang nhắm lại bỗng hơi giật giật, lúc này mới chậm rãi mở ra, trong đôi mắt ấy mang theo sự bình tĩnh, không hề dao động đối diện với hắn. Bộ triều phục trên người hắn còn chưa thay ra, nhưng nhìn kim quan cài trên mái tóc cùng với mãng ngọc trên thắt lưng của hắn đã cho Tịch Nhan biết thân phận hắn hiện giờ -- hắn đã được phong vương, hiện nay được xưng là Vương gia.
Tịch Nhan thản nhiên nhìn hắn nhưng vẫn không phản ứng gì như cũ, nàng mở mắt nhìn hắn như nhìn một người không hề tồn tại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ thở dài, cuối cùng không muốn vòng vo nữa, quyết định thẳngthắn với nàng: “Nhan Nhan, về phụ thân của nàng --”
Mới nói được đến đây, Tịch Nhan bỗng mạnh mẽ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng nàng mới mở miệng thốt lên câu nói đầu tiên từ sau khi tỉnh lại, vô cùng lạnh lùng và cứng rắn: “Nếu chàng còn muốn ta chết một lần nữa thì cứ nói tiếp.”
Những lời kế tiếp muốn nói, Hoàng Phủ Thanh Vũ đành nuốt ngược trở lại. Lúc trước, thuốc độc mà nàng nuốt vào là thuốc do sư phụ nàng bào chế, là thuốc độc phổ biến, bởi vậy hắn mới may mắn đoán trúng, hơn nữa tuy rằng kịp thời cho nàng uống thuộc giải nhưng thân thể của nàng tử vẫn bị thương tổn thật lớn, cho nên mê man suốt bảy ngày mới tỉnh lại. Nếu chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa, hắn không dám cam đoan mình không dám chắc chắn sẽ cứu sống được nàng.
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới thản nhiên nói: “Cũng được, chờ đến lúc nàng muốn nghe, chúng ta sẽ nói tiếp. Hiện tại nàng mau ăn một chút gì đó đi.”
Không biết vì sao, nàng lại đột nhiên không hề làm gì để phản kháng nữa, hắn đưa muỗng tới bên miệng nàng, nàng liền lẳng lặng mở miệng nuốt xuống, sau khi ăn được nửa chén liền đẩy ra, không nói một lời, nằm trở về trên giường.
Dù là như thế, hắn cũng đã thỏa mãn, tùy ý để nàng ngủ tiếp, trong lòng mặc dù vẫn còn băn khoăn, nhưng cũng trấn an không ít, ít nhất nàng không quyết tuyệt như hắn nghĩ.
Nhưng trong những ngày tiếp theo, hắn mới hiểu được, nàng im lặng như vậy so với quyết tuyệt càng làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá.
Hắn đút cho nàng ăn, nàng liền lẳng lặng ăn; hắn đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, nàng liền bình yên nằm xuống, ánh mắt bất động; Hắn muốn nàng đi ra ngoài dạo hít thở một chút cho thông khí, nàng liền dẫn theo Bích Khuê đi ra ngoài dạo, trong hoa viên đi qua đi lại, chỉ cần hắn không gọi nàng trở về, nàng tuyệt đối sẽ không trở về.
Mà trọng yếu hơn là, nàng không cùng hắn nói chuyện. Nếu hắn ngẫu nhiên trở về phủ có thể bắt gặp nàng cùng Bích Khuê nói chuyện đôi ba câu nhưng khi nàng vừa nhìn thấy hắn, sẽ gặp lập tức ngậm miệng lại.
Nàng nghe lời giống như một con rối, nàng im lặng vâng lời làm cho lòng người xót xa, nếu không phải hắn biết rõ nàng vẫn còn sống thì ngay cả chính hắn cũng không thể không hoài nghi nàng có phải là một cái xác không hồn hay không.
Trong Khai Nguyệt lâu, Thập Nhị nâng chén rượu trong tay thở dài:“Thất ca a Thất ca, đệ đã sớm đoán được, nếu huynh xem trọng nha đầu này thì sẽ không còn là Thất ca ngày trước nữa.”
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Thất ca mà hắn sùng kính nhất, lại có một ngày vì một nữ nhân mà suốt ngày mặt mày thâm trầm, không còn tiêu sái, phóng khoáng như ngày xưa nữa.
Thập Nhất im lặng một lát, cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói sang đề tài khác: “Thất ca, gần đây thân thể phụ hoàng không tốt lắm, lão Tứ bên kia bắt đầu có động tĩng, lão Ngũ cũng có một ít hành động, chúng ta có phải cũng nên có hành động gì k