
ùng bèn trao đổi với lão Khưu một vài lời,
bèn từ giã các ký giả, giao bữa tiệc lại cho lão Khưu làm chủ, về nhà có tin gì
cấp bách lão sẽ điện thoại cho lão Khưu hay.
A Kim đón chủ tại cửa, khi thấy lão Hùng bước vào cô ta
vừa đón những áo mũ của chủ vừa nói:
- Thưa ông, Trung tâm chẩn sở vừa điện thoại tại đây, họ
cho hay bà hiện giờ đang nằm điều trị tại đó.
Hùng xưởng trưởng vẻ lo lắng hỏi:
- Họ nói bịnh bà ra sao?
- Thầy thuốc không nói gì, chỉ cho biết khi xưởng trưởng
về, phải điện thoại cho họ hay.
- Còn cô đâu?
- Cậu Lê y sĩ với cậu Hoàng y sĩ vừa mới chích thuốc cho
cô.
- Hai người còn ở đây hả?
- Cậu Lê còn ở đây chăm sóc cộ Hoàng y sĩ đã về rồi.
Hùng xưởng trưởng nhíu mày không nói gì thêm, nhưng dáng
điệu ông ta không mấy vui, khi lão bước vào nhà khách hỏi:
- Cô đã khỏe rồi hả?
Không ngờ Phi đã đứng sẵn gần một bên trả lời:
- Dạ, Tố Tố đã ngủ rồi.
Hùng xưởng trưởng nhìn sang Phi, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Ông ta lấy bao thuốc ra nhưng không rút điếu nào. Ông ta ngồi đối diện với Phi,
nhưng nội tâm lão lúc ấy có vẻ phức tạp, bởi liên tiếp mấy vấn đề đã làm lão
điên đầu. Do nơi Vương Cách gây ra mà sự nghiệp lão sắp phá sản, vợ lão mang
bịnh đến y viện. Lão chưa biết bịnh trạng của Tố Tố ra sao? Phải chăng tất cả
đều do Phi là đầu mối. Nhưng, lão không thể nói ra lời được, muôn việc bực tức
đều đổ trút lên đầu Phi, nhưng tất cả đều do Phi vô tình mà ra.
Phi nhìn thấy lão Hùng trầm lặng, tinh thần chàng rất rối
loạn, chàng cũng biết, phần lớn đều do Vương Cách mà gây cho lão nhiều phiền
phức. Chàng muôn nói rõ lòng mình, nhưng nói chẳng ra lời.
Hai người cùng lặng lẽ nhìn nhau, nhưng tâm trạng cả hai
đều khác nhau. Phi cương quyết phá sự lặng lẽ rợn người bằng cách chàng chỉ nói
về chứng bịnh của Tố Tố:
- Thưa bác, quan hệ đến căn bịnh của Tố Tố...
Lão Hùng bỗng nhiên ngăn lời chàng lại, và lão tỏ vẻ vô
cùng xúc động nói:
- Cậu khỏi nhọc công lo lắng, tôi sẽ tự chăm sóc cho con
tôi.
Phi vô cùng kinh ngạc ấp úng nói:
- Cháu... cháu chỉ nghĩ...
- Cậu khỏi cần giải thích, tôi không bao giờ dám trách
cậu. Anh Khưu viện trưởng đã nói với tôi, cậu muốn về lo công tác tại y viện.
Cậu đến đây giúp chúng tôi mấy tháng cũng quá cực nhọc rồi, tôi vô cùng biết ơn
cậu.
Phi biết lão Hùng đã giận mình. Nhưng, chàng càng lo lắng
lại càng nói chẳng ra lời. Mặt chàng đỏ bừng. Nhưng, rốt cuộc cũng cố can đảm
nói:
- Thưa bác, cháu biết gần đây bác lâm nhiều cảnh khó khăn
cháu cảm thấy có lỗi với bác, chỉ mong bác tha thứ cho, bởi mọi việc xẩy ra
không phải cháu cố ý.
- Được rồi, tôi đã hiểu tất cả, cậu hãy về đi, nghe anh
Khưu nói cậu có hẹn với Bân Bân.
Phi muốn nhân cơ hội này để giải thích thêm, nhưng chàng
chưa biết phải nói gì đây. Vả lại, Hùng xưởng trưởng như không muốn nghe chàng
giải thích, chàng đứng dậy nói:
- Thế là cháu tuân lệnh bác, nếu Tố Tố không được khỏe xin
bác đem đến y viện.
- Đó là công việc của tôi, cậu khỏi lo mà nhọc sức.
Nói xong, lão gọi lão Vương ra nhà khách, lão chỉ vào
chiếc va ly đang nằm đó nói tiếp:
- Đem chiếc va ly của cậu Lê ra xe, và đưa cậu về y
viện.
Lão Vương vâng lời sửa soạn xách chiếc va lỵ Phi rất xúc
động, chàng biết lão Hùng đã thẳng tay đuổi khách. Chàng biết sau khi chàng ra
đi lão sẽ phát hỏa lên về vụ chiếc va li này, nhưng chàng không tiện giải thích,
cũng như không thể nhận nó là của mình, chàng vừa cản lão Vương vừa hướng vào
lão Hùng nói:
- Chiếc va ly này không phải của tôi, cũng do nó mà gây
cho Tố Tố sanh bịnh, nếu bác có rảnh, xin xem kỹ những gì trong va ly này. Xin
cáo từ và cám ơn bác, khỏi cần lão Vương phải đưa đón, có thể để xe khi có việc
cần dùng cho Tố Tố.
Chàng bước nhanh đi, tâm thần vô cùng xúc động, vấn đề xáo
trộn này, chàng chưa hề nghĩ đến. Phi không muốn lưu lại đây một phút nào nữa,
nếu lưu lại thì chắc chắn chàng sẽ phải khóc.
- Xin hẹn gặp lại. Hy vọng bác sẽ thứ lỗi cho cháu.
Chàng bước nhanh ra cửa, Hùng xưởng trưởng đưa tay khoác
lão Vương:
- Hãy đưa cậu Lê mau.
Nhưng, Phi vẫn cản lão Vương, một mình lủi thủi bước đi.
Hùng xưởng trưởng ngồi một mình tại nhà khách, lão nhớ lại lời nói chót của phị
Cái va ly không phải của Phi, nhưng nó là nguyên nhân mang bịnh đến cho Tố Tố.
Nếu thế nó là của ai? Trong đó đựng những gì? Lão bước đến mở nó ra, trước nhất
lão lưu ý đến xấp thư, trong ấy có những tấm ảnh. Lão lập tức xem ảnh và xem đại
khái những thư tín, tinh thần lão vô cùng hoang mang, lập tức đậy chiếc va ly
lại. Đồng thời gọi A Kim và chỉ chiếc va ly hỏi:
- A Kim, chiếc va ly này từ đâu đem đến đây?
A Kim, liếc nhìn Hùng xưởng trưởng, cô ta thấy thái độ lão
vô cùng khẩn trương, nhưng không nghiêm khắc, cô ta yên lòng đáp:
- Nó là của hai người khách hồi chiều mang đến.
- Tố Tố đã xem qua những vật này hả?
A Kim gật đầu, đồng thời đem tất cả những việc đã xẩy ra
từ hồi chiều thuật lại một lượt, cho đến cô ta gọi Phi đến cứu cấp, kế ông về
đến.
Lão nghe xong bèn đưa tay ra hiệu cho A Kim lui ra. Còn
lại lão Hùng ngồi một mình đốt thuốc hút lão