Ái Quả Tình Hoa

Ái Quả Tình Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321850

Bình chọn: 7.5.00/10/185 lượt.

không tội tình gì. Hơn nữa, chàng thấy những nhân viên trong công ty thẩy đều bất mãn giám đốc Khương Lao, chàng cũng chưa hề gặp ai có tánh ngạo mạn như lão.

Sau bữa cơm trưa, chàng về đến nhà, A Kim cho biết, Tố Tố và bà Hùng đi chợ Đài Bắc. Chàng đã nghe Tố Tố nói, cuối tháng này là ngày sinh nhật của anh cả nàng, nên phải đi mua một ít đồ vật để gởi tặng anh. Bà Hùng cũng không muốn nàng đi một mình, nên phải theo con gái.

Chàng có chút tự hối, bởi hẹn đi chợ mua đồ với nàng không ngờ cô ta lại đi vào hôm naỵ Những chuyện đó không quan trọng gì, nhưng tánh tình nàng rất hẹp hòi, hay giận hờn bất thường, dầu cho việc không đáng buồn nàng cũng kém vui. Hai ngày qua, Tố Tố không gặp mặt Phi, nàng lấy làm lạ gọi A Kim đến hỏi:

- Hai ngày nay cậu Lê đi đâu?

- Thưa cô ngày hôm qua, lúc bẩy giờ sáng cậu Lê cho tôi biết, cậu có việc cần phải đi, cậu dặn tôi nói lại với cô đến chiều cậu mới về.

- Ngày hôm qua cậu cũng đi Đài Bắc hả?

- Phải, đến chiều cậu mới về, ngồi một lát lại ra đi, dường như đến y viện Đạm Thủy.

- Hôm nay cậu không cho em biết là đi đâu sao?

- Dạ không cho biết.

Tố Tố chau mày dường như cô ta không được vui. A Kim lộ vẻ sợ sệt nhìn trân Tố Tố. Nàng biết từ ngày Tố Tố mang bịnh đến nay thường hay trách mắng bất thường, bất cứ là chuyện gì, khi cô ta trả lời không thông thì chắc chắn sẽ bị mắng. Do đó cô ta rất sợ nàng. Giây lát sau nàng khẽ hỏi:

- Thưa cô còn dạy việc chi nữa?

- Vào gọi điện thoại cho lão Vương biết, nói tôi cần đi xe.

A Kim vâng dạ đi ngay, cô ta thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa trách hồi sáng này không hỏi Phi đi đâu, nếu nàng hỏi ngặt thì cô ta vô phương đáp cho trôi vì biết Phi đi đâu mà trả lời.

Nửa giờ sau, lão Vương đưa Tố Tố đến bịnh viện thần kinh. Lão Vương vừa lái xe vừa lấy làm lạ, tại sao cô này hôm nay lại phá lệ, đến bịnh viện làm gì? Bởi cô ta rất chán y sĩ kia mà.

Khưu viện trưởng cũng lấy làm lạ, cho rằng hôm nay nàng chịu đến khám nghiệm bịnh tình. Vì ngày sinh nhật vừa qua, nàng đã biến chứng bất thường, ông ta rất lo ngại. Nhưng, ông ta không hỏi trước. Đợi Tố Tố ngồi xuống đàng hoàng, lão mới hỏi:

- Nghe nói gần đây cháu rất cần học, tại sao hôm nay lại rảnh mà đến y viện?

- Hai ngày qua cháu không học bài nào cả, cháu rất buồn nên đến thăm bác.

- Dịch Phi nó không có đi với cháu đến đây sao?

- Anh ấy không có tại nhà, hôm qua đi Đài Bắc, hôm nay cháu tưởng đâu ảnh đến y viện chớ!

Nghe nàng nói lão vô cùng kinh ngạc và khó hiểu cho hành động của Phị Trong khi tâm trí của Tố Tố bị xáo trộn, Phi lại ra đi để làm gì? Tố Tố thay cho Phi mà giải thích:

- Thưa bác, cháu không phải đến tìm anh ấy, cũng không phải đến mà tra hỏi bác. Có lẽ ảnh có chuyện gấp nên phải đi, bởi hai ngày qua cơ thể cháu không đặng khỏe, cần nghỉ ngơi vài hôm.

Khưu viện trưởng gật đầu nói:

- Cháu thấy trong mình cháu nơi nào không được khỏe để bác khám cho cháu nghe?

Tố Tố hiện vẻ lo lắng trên nét mặt:

- Không nơi nào cháu thấy khó chịu cả, cháu cũng không muốn chích và uống thuốc nữa.

Khưu viện trưởng vừa cười vừa vỗ lên đầu Tố Tố:

- Đừng lo, bác đã biết cháu không thích chích và uống thuốc. Phải cháu nhức đầu chóng mặt không?

- Hơi có một chút.

- Có thì có chớ hơi có nỗi gì?

Tố Tố nghĩ ngợi giây lát, nàng cảm thấy khó chịu nói:

- Ký ức của cháu tệ quá, đọc sách hay quên lắm. Có nhiều người quen biết, nhưng không nhớ người đó ở đâu, gặp nhau trong lúc nào.

Khưu viện trưởng gật đầu, giọng hiền hòa:

- Cháu đừng lo, thỉnh thoảng rồi sẽ nhớ lại chớ gì. Chủ yếu là nguyên nhân tâm trí, cháu đã bỏ hết nửa năm học hỏi, có rất nhiều bạn học chưa gặp mặt nhau, đương nhiên là không nhớ chớ gì?

Nàng lộ vẻ vui mừng:

- Chắc là vậy chớ không nguyên nhân nào khác... ?

- phải rồi. Tinh thần và thể chất của cháu chưa được phục hồi. Do đó, cháu nên tỉnh dưỡng, không nên lo buồn mà có hại.

- Thưa bác, đúng là vậy.

Tố Tố ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Cơ hồ như từ nhỏ nàng chưa từng nghe lão nói qua những lời dịu ngọt đó nên tâm trạng nàng rất sợ lão. Trong lúc nàng vắng lão, người ta dọa rằng: cô chẳng nghe nói, Khưu viện trưởng sẽ đến dùng kim đâm nàng! Câu nói đó như châm gốc rễ trong tâm tưởng nàng, vì thế mà nàng rất sợ thầy thuốc.

Khưu viện trưởng thử hỏi:

- Cháu à, Cơ Thực nó có gởi tin về cho cháu không?

Tố Tố trề môi lắc đầu không trả lời. Khưu viện trưởng châm lửa vào ống bíp vừa cười vừa nói:

- Chắc ngày sinh nhật của cháu mà Cơ Thực không gởi tặng vật về, làm cho cháu buồn chớ gì?

Tố Tố vẫn lắc đầu, nói:

- Bác đừng đề cập đế anh ấy nữa.

- Cháu à, cháu hơi đâu mà tưởng nhớ cho thất công, lúc nào đó rủ bạn học cùng đi du ngoạn, bịnh cháu càng mau lành hơn.

Nàng trả lời rất khó khăn:

- Má tôi không cho đi tìm bạn học.

- Theo ý bác, Phi nó có thể đi du ngoạn với cháu.

- Anh ấy không chịu đi với cháu, cũng như hai ngày qua không biết ảnh đi đâu.

- Để bác tìm nó chọ Hôm nay cháu đến đây có chuyện gì?

- Thưa bác, cháu có thể xem bịnh nhân được không bác?

- Được chớ, sao hôm nay bỗng nhiên cháu lại muốn thăm bịnh nhân?

- Hôm nay bỗng nhiên cháu đọc bá


Insane