
i nghe ông bạn già nói rõ, lão Hùng gật đầu nói:
- Không dối gì anh, tôi cần anh giúp chống đỡ cho một việc
rất khó xử, bằng không thì...
- Anh hãy cho biết tình hình giữa Tạ Đổng sự trưởng với
anh cho tôi nghe thử đi.
Lão Hùng gượng cười nói:
- Theo tôi thấy hy vọng quá mỏng manh.
- Ông ấy không chịu bỏ vốn đầu tư à?
- Ngày hôm qua chúng tôi thảo luận đã xong, ông ấy hẹn hôm
nay sẽ ký giao kèo, nhưng hôm nay ông ta lại thoái thoát, cho rằng bên Hương
Cảng chưa điện thoại qua, để chờ vài ngày nữa sẽ hay.
Lão Khưu tìm lời an ủi:
- Có lẽ lời ông là thật tình chớ.
Lão Hùng lắc đầu nói:
- Trong đó có lão cáo già đối thủ của tôi rất độc, đêm qua
tôi có đến văn phòng đại lý, được biết bên Hương Cảng đã đồng ý về vấn đề lão bỏ
vốn đầu tư vào cơ xưởng của mình rồi.
Hồ Kinh Lý tiếp lời:
- Nhưng chưa đến nỗi tuyệt vọng. Với đối phương cung cấp
tài liệu tình báo cho Tạ Đổng sự trưởng, cho rằng chúng ta duy trì không qua một
tuần nữa thì sụp đổ, nên ông ta chờ xem.
- Điều đó rất tai hại, họ biết rõ chúng ta duy trì không
qua một tuần lễ nữa, nhiều lắm là bốn ngày, họ sẽ đem tàu đến mà thu dọn chiến
trường.
Lão Khưu nhìn sang Hồ Kinh Lý hỏi:
- Tình trạng tài chánh trong xưởng hiện giờ ra sao? Tôi có
thể giúp cho phần nào, anh Kiến Phương mà lâm vào cảnh khốn khó thì cũng như tôi
khốn khó, bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải duy trì cơ xưởng lại.
Hồ Kinh Lý nhìn lão Khưu vô cùng cảm kích:
- Tình trạng của xưởng mấy tháng nay không khá, sản phẩm
tiêu thụ thất thường, kinh tế bị bế tắt. Do đó mới tranh thủ vấn đề nhờ vốn đầu
tư để khuếch trương thêm. Hiện giờ chỉ trông cậy vào số vốn đầu tư từ Hương Cảng
đến, để trang trải nợ nần và mở mang thị trường nơi hải ngoại...
Khưu viện trưởng ngắt lời:
- Xin lỗi, cho tôi ngăn lại đây, nếu Tạ Đổng sự trưởng ký
giao kèo thì số tiền đó chừng bao lâu có thể đến.
- Điều quan trọng đó chưa rõ, nên chúng tôi đã tính với
một ngân hàng tư xong xuôi, nếu ký giao kèo này, chúng tôi sẽ đem cầm thế đỡ ở
ngân hàng thì mọi công việc khó khăn sẽ giải quyết xong.
- Trong tuần lễ này đại khái nhu cầu chừng bao
nhiêu?
Hồ Kinh Lý nhìn Hùng xưởng trưởng, nhưng lão Hùng không
chịu nói, buộc lòng ông ta phải nói rõ.
- Ngày nay có hai ngân phiếu đã đến kỳ hạn, ngày mai phải
phát lương nửa tháng cho nhân viên, chúng tôi cố gắng chống đỡ nổi, nhưng liền
theo đó các món tiền lặt vặt vẫn đến liền liền. Khổ nhất là hai ngày sau có mấy
chi phiếu đến kỳ hạn, tính đại khái, trong tuần này phải có năm trăm vạn đồng
mới xoay trở nổi. Những việc đã qua thì không lo cho lắm, khó nhất là những chi
phiếu sắp đến đều bị đối phương thâu hồi không cho ra nữa, xưởng trưởng không
thể cúi đầu mà năn nỉ họ.
Khưu viện trưởng nghe qua, ông đã hiểu rõ đại khái, ông
vẫn biết đây là vấn đề sinh tử cho Hùng xưởng trưởng, đối phương đã lập tâm gây
cho sự nghiệp của ông ta phải sụp đổ. Trừ ông ta ra, không còn ai có thể giúp
cho Hùng xưởng trưởng. Do đó, ông không do dự nói:
- Năm trăm vạn là một số mục quá lớn, tôi không thể có
tiền mặt. Nhưng trong thời gian ba ngày tôi có thể xoay sở được. Hiện giờ tôi
trao trước cho một chi phiếu một trăm vạn, sau đó chúng ta sẽ đến vay trong một
ngân hàng, tôi có thể đem tài sản y viện của tôi mà thế đỡ, chắc không thua gì
vấn đề giao kèo đầu tư của họ đâu.
Nói xong, Khưu viện trưởng lấy ra một tập ngân phiếu, lấy
viết ký vào, lão Hùng bèn cản lại:
- Anh Đông Vượng, tôi rất cảm kích lòng tốt của anh, nếu
trong thời gian đã định mà tôi không có số tiền đó, thà là để cho họ đến tịch
biên cơ xưởng của tôi. Nhưng tôi không thể kéo anh vào dầu sôi lửa bỏng mà liên
lụy giữa nhau.
Khưu viện trưởng cười hì hì nói:
- Kiến Phương, anh nói thế nghĩa là sao? Căn cứ theo sự
thân tình của chúng ta tôi có thể lặng nhìn anh vấp ngã mà không đỡ được hay
sao? Anh đã từng nói nhờ tôi giúp cho một vấn đề khó xử kia mà?
Hồ Kinh Lý đáp:
- Đúng thế, điều này thật là khó xử, nếu chúng ta yên ổn
mà vượt qua, chờ cho sản phẩm mới ra đời, chừng đó đối phương sẽ biết mặt.
Khưu viện trưởng đưa ngân phiếu cho Hồ Kinh Lý nói:
- Dĩ nhiên chúng ta vẫn hy vọng vào Tạ Đổng sự trưởng,
chúng ta cũng không đối đãi lạnh nhạt với ông tạ Nhưng tạm thời không đeo đuổi
theo ông ta mà bàn luận điều gì khác nữa. Đồng thời chúng ta nên bàn đến vấn đề
họp báo ngày mai, hiện giờ trên mặt báo chí đã nổi sóng gió rất nhiều, chúng ta
nên lột trần chân tướng của nó ra đi.
Tiếp chi phiếu, Hồ Kinh Lý có cảm giác nhẹ nhàng. Bởi tình
hình kinh tế trong xưởng ông ta biết còn rõ hơn Hùng xưởng trưởng nữa. Có được
số tiền này, sẽ giải quyết được những vấn đề cần thiết. Ông ta đứng dậy
nói:
- Tôi sẽ đến ngân hàng mà giải quyết số tiền này, tạm thời
xoay sở những món tiền ngặt, ngày mai sẽ phát lương sớm.
Khưu viện trưởng nói:
- Hay lắm. Nhưng sau khi ông giải quyết xong, mau trở về
đây, chúng ta sẽ cùng nhau đến ngân hàng để thảo luận việc vay mượn.
Hồ Kinh Lý gật đầu và ra đi. Hùng xưởng trưởng thở dài,
ông ta cảm thấy đến đây đã xác nhận ông là "anh hùng khí đoản" r