
g Quá đã chung thân”.
Kỉ Y Đình đang thuyết phục hiệu trưởng để công ty anh được độc quyền cung
cấp máy tính cho trường, khi anh nói chuyện, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh
nhưng lại vô cùng hấp dẫn, đầy khí phách, sắc sảo. Kỉ Trừng Tâm không
thể tưởng tượng nổi cảm giác lúc đó của mình khi được nhìn thấy Kỉ Y
Đình, cô chỉ tin chắc rằng, kể cả hiện tại bất kể chuyện anh đang nói
đến là gì, hẳn đối phương đều sẽ tin tưởng tuyệt đối rằng anh chắc chắn
sẽ thành công, anh luôn là người tiên phong dẫn đầu.
Cứ thế, Kỉ Y Đình dần biến thành toàn bộ thế giới của cô.
Thế nhưng cho đến một ngày cô phát hiện ra anh muốn bay đi mất.
Thậm chí ngay cả khi bên cạnh Kỉ Y Đình có vô số phụ nữ, ai ai cũng vô cùng
xinh đẹp khiến người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cô
cảm thấy ghen tị, cô cảm thấy giận dữ, rõ ràng anh chỉ thuộc về riêng cô mà thôi.
- Em rất yêu anh ấy, em thật sự rất yêu anh ấy,
nhất định chỉ có em là yêu anh ấy nhất. Chị có tin không, em có thể vì
yêu anh ấy mà sẵn sàng chết…
Ngay khi Kỉ Trừng Tâm vừa dứt lời,
Kỉ Thành Minh đột nhiên phanh gấp, Kỉ Trừng Tâm không chú ý nên lao về
ghế trước. Kỉ Niệm Hi cũng thật sự gần như thế.
Kỉ Thành Minh dừng xe lại, đi ra ngoài, mở cửa xe, kéo thẳng Kỉ Trừng Tâm ra ngoài.
Nhìn ánh mắt Kỉ Thành Minh, Kỉ Niệm Hi dự cảm sắp có chuyện xảy ra, hẳn
những lời Kỉ Trừng Tâm nói trong lúc say vừa rồi khiến Kỉ Thành Minh nổi giận rồi.
Nhìn ánh mắt Kỉ Thành Minh, Kỉ Niệm Hi dự cảm sắp có chuyện xảy ra, hẳn những lời Kỉ Trừng
Tâm nói trong lúc say vừa rồi khiến Kỉ Thành Minh nổi giận rồi.
Kỷ Thành Minh thật sự nổi giận.
Kỷ Niệm Hi lập tức lao đến, cô nhìn trái ngó phải, thấy có vẻ không xong,
quanh đây dường như không có ai. Nếu có ai đó quen biết, may ra anh ta
còn có thể nể mặt mũi họ mà dừng lại, hiện tại lại chẳng có ai… chỉ sợ.
Kỷ Thành Minh kéo Kỷ Tâm Trừng đi đến trước một cái cây khá thấp cách đó
khá xa, nếu cô đã muốn dọa người, nhưng anh đây lại không thích cái trò
đó đấy. Cô em gái này tuy chẳng phải ruột thịt, nhưng cả gia đình đều
luôn rất quan tâm yêu thương, vậy mà cô nhóc lại chỉ luôn làm những
chuyện khiến người nhà khổ tâm. Kể cả lần này cô về nhà làm loạn nhất
định đòi cưới Kỷ Y Đình, anh cũng không nói gì, thậm chí anh tình nguyện đưa ra một món lợi lớn để đàm phán với hắn. Anh không quan tâm đó có
phải là một cuộc hôn nhân thương mại hay không, chỉ cần cô bé được vui
vẻ người làm anh như anh sẽ không để ý đến tổn thất này. Trên đời này có gì quan trọng hơn người thân trong gia đình mình đâu chứ, anh luôn tin
tưởng vào quan niệm này.
Nhưng trong văn phòng Kỷ Y Đình, anh ta từng nói một câu: “ Kỷ Trừng Tâm? Cô ta là ai?”
Cô bé lúc nào cũng luôn tâm tâm niệm niệm một người, nhưng đối phương thậm chí còn không biết đến cô.
- Anh… - Kỷ Trừng Tâm nhỏ giọng kêu lên, anh đang túm tóc cô.
Anh muốn cho cô một trận để cô tỉnh táo lại, anh thả tay ra, cô té nhào
trên mặt đất, nhưng vẫn không ngừng khóc. Kỷ Niệm Hi không biết cô nên
chạy đến can ngăn hay đứng yên ở đây, vì đây có thể coi là chuyện riêng
của gia đình nhà người ta.
- Em còn nhận ra anh là anh trai em cơ đấy?
Kỷ Thành Minh xắn tay áo lên hai vòng, trông anh trở nên nhanh nhẹn hơn,
đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Trừng Tâm. Anh sớm dặn Kỷ Trừng Tâm
nên ngoan ngoãn ở lại Nam Thành, không được đến Yên Xuyên, nếu không anh chắc chắn sẽ có biện pháp để cả đời này cô chỉ có thể ở Nam Thành.
- Anh, em không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác. – Người
đàn ông đó chắc chắn là kiếp nạn của đời cô, không thể trốn được.
- Không còn cách nào? – Kỷ Thành Minh có vẻ tức giận không nhẹ. - Em có thể
nghĩ đến cha mẹ hàng ngày đối xử với em như thế nào, em thích gì được
nấy, những thứ em dùng đều là tốt nhất, bất kể là rắc rối cỡ nào cha mẹ
vẫn chưa bao giờ từ chối em. Nếu em chỉ nghĩ đến gia đình và người thân
của em một chút thôi, em có thể vì một người đàn ông xa lạ mà nói những
lời này sao? Trên đời này người nhà có thể vì em mà chịu tổn thương, em
không thể sống một cách không xứng đáng như vậy.
Anh thật sự nổi giận rồi.
Kỷ Trừng Tâm càng khóc lóc ầm ĩ hơn:
- Anh chỉ biết mắng em thôi, anh coi em như trẻ con. Anh lúc nào cũng tự cho
mình là giỏi, thế tại sao khi chị Niệm Hi đi, anh lại cho thay toàn bộ
các cây trong vườn lúc chị ấy còn ở nhà, sao anh không thử tự nghĩ xem
anh cũng nên tỉnh lại đi?
Nếu anh cũng có lúc điên rồ như thế, tại sao cô lại không được?
Dựa vào đâu mà anh được đòi hỏi người khác, còn không tự đặt yêu cầu đối với bản thân chứ?
Dựa vào đâu?
Cô chỉ yêu một người đàn ông thôi mà.
Khi Kỷ Thành Minh nhìn Kỷ Trừng Tâm, Kỷ Niệm Hi nhanh chân chạy đến giữ chặt anh:
- Cô ấy vẫn còn trẻ con mà. – Anh không thể áp đặt yêu cầu chính anh lên cô bé.
Kỷ Thành Minh liếc nhìn Kỷ Niệm Hi, ánh mắt anh trở nên đen tối mờ mịt.
Nhưng Kỷ Trừng Tâm lại cười, những giọt nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống cùng nụ cười của cô:
- Anh à, chúng ta đều chứng kiến tình cảm của cha mẹ. Trước đây chính em cũng không hiểu nổi một ngườ