All In Love

All In Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322955

Bình chọn: 10.00/10/295 lượt.

nhờ một lần, trong bàn

ăn, tôi thân thiết hỏi anh họ, “Anh trai, có ăn nữa không?”

...

#83

Bạn bè tôi đều hơi “kính sợ” Từ Vi Vũ. Ví dụ như nếu có ai dò hỏi chúng nó, bạn trai Cố Thanh Khê như thế nào? Hầu như chỉ nhận được câu trả lời,

“Cậu ta á? Tao không dám nói lung tung.” “Bạn trai Thanh Khê à, ôi, tao

cũng không biết nhiều lắm, rất bí hiểm.” “Từ Vi Vũ? Tao có quen đâu.”

Nguồn gốc của căn bệnh ấy là, có lần tôi và Vi Vũ dỗi nhau, thực ra nguyên

nhân chỉ bằng cái đầu móng tay: bất đồng quan điểm. Những lúc như vậy

tôi thường không muốn cãi cọ nhiều, nói một lần không được thì biết ý

tránh đi, tự mình nghĩ lại, đồng thời cũng để cho đối phương suy xét kĩ

càng, nghĩ xong mới nói chuyện tiếp. Thế nên trong thời gian này cứ “của ai lo nấy” thôi.

Vì vậy, khi có ai hỏi tôi: “Từ thiếu nhà mày đâu?”

Tôi đều trả lời, “Dạo này đừng nhắc đến anh ấy nữa nhé, đang 'chiến tranh lạnh'.”

Đó là lần đầu tiên chúng nó gặp phải tình huống này, sau vài phút ngỡ

ngàng thì bắt đầu cùng tôi “chung mối thù”, quay sang bắt nạt Từ thiếu,

chặn mọi đường tìm đến tôi (khi ấy còn chưa sống cùng anh).

Vậy nên khi đang ăn cơm với đám bạn, Vi Vũ gọi điện đến, chúng nó xung

phong tra khảo giùm: “Anh là ai?” “Tôi chả biết đấy là ai cả!” “Cố Thanh Khê đang chụm đầu tâm sự với một chàng nào đó rồi, anh tên là gì? Có

chuyện cứ nói với tôi, tôi chuyển lời cho.”

Nghe nói lúc ấy Từ Vi Vũ ở đầu dây bên kia tuyên bố một câu, đại khái là:

“Đừng để tôi biết các cô là ai, nếu không tôi sẽ lần lượt thực hiện

nguyện vọng cho từng-người-một đấy!”

Về sau, một trong số đó ''trúng chưởng'', ấm ức: “Rõ ràng Thanh Khê là chủ mưu cơ mà...”

Vi Vũ “hừ” một tiếng, “Đối nội với đối ngoại giống nhau được à?”

Gan của em trai tôi to đúng bằng con kiến. Hồi nhỏ, nó không dám ngủ một

mình, nằng nặc đòi nhích chung phòng với tôi nên mẹ đành mua một chiếc

giường tầng cho hai chị em.

Nhưng có ngủ cùng một phòng thì nó vẫn thấy sợ, nằm giường dưới, thằng nhóc

luôn miệng: “Chị ơi, dưới gầm giường có con gì không hả chị?” Sau khi

đổi chỗ, ngủ ở giường trên, nó lại lải nhải: “Chị ơi, hình như em thấy

trên trần nhà có cái con gì í?”

Tối dẫn thằng bé đi chơi, nó nhất quyết phải nắm tay tôi bằng được mới dám

cất bước, không những thế, trên đường đi còn phải “tâm sự”.

“Chị ơi, chị hát đi.”

“Hát bài gì?”

“Em dạy cho chị nhé!” Rồi nó hát, “Hai em bé, hai em bé, gọi điện thoại, này này này, cậu đang ở đâu? Ơi ơi ơi, tớ ở nhà trẻ.”

Đợi nó dạy xong, tôi hát lại cho nó nghe.

Đó là năm đầu tiên em trai đi học mẫu giáo.

#85

Có hè về quê, hoàng hôn, ngồi trên ban công tầng hai hóng gió, nó hỏi: “Chị ơi, kia là cái gì thế?”

“Là ráng chiều.”

“Thế cái dài dài trắng trắng đằng sau là cái gì?”

“Chắc là vệt khói của máy bay bay qua đấy.”

“Chị ơi, tối rồi kìa, sao Bắc Đẩu mà cô giáo nói ở đâu hả chị?”

Tôi tìm ngôi sao sáng nhất phía Bắc chỉ cho nó. Nó reo nhỏ: “Ồ, sao Bắc đẩu, sao Bắc đẩu!”

Khi đó nó mới năm sáu tuổi, tôi tầm mười ba mười bốn, nó chẳng biết gì, tôi nửa biết nửa không, nhưng chị và em vẫn luôn vui vẻ.

#86

Có ngày, thằng bé sang nhà bạn chơi, bị chó đuổi khóc lóc chạy về.

Hôm sau, nó đứng trước cổng chờ con chó kia đi qua, thấy cái là vội vàng đuổi theo, gào thét ra oai.

Rồi bức xúc: “Vào địa bàn của nó bị nó sủa, giờ qua địa bàn của em có dám há mõm nữa đâu, hứ hứ!”

Xem, có ai chấp nhặt với một con chó như thế không, đã thế còn đua đòi tranh chấp lại y như con chó ấy.

#87

Lên mười, trong khi những đứa trẻ khác mải mê chơi game, xem hoạt hình thì

thằng nhóc này chỉ chăm chăm lo đi câu cá, cứ về nước là lại lăng xăng

bám theo bác hàng xóm. Có lần, đang đọc sách ngoài ban công thì nghe

tiếng thấy chân nó chạy huỳnh huỵch lên nhà, “Chị, xem cá em câu được

này!” rồi vừa chạy ra chỗ tôi, máu mũi vừa chảy ròng ròng... Tôi hỏi sao lại chảy máu mũi?

Nó nghệt ra, rồi cười ngây ngô: “Em vui quá.”

Lần đầu tiên chảy máu mũi của cậu nhóc xinh xắn này không phải dành cho

người đẹp nào đó, mà là dâng hiến cho một con cá to đúng bằng ngón tay,

xem nó đi...

#88

Em trai tuổi chó. Trong mắt tôi, dù có hơi nghịch ngợm nhưng bản tính nó

rất hiền lành và nghe lời, giống như một chú chó trung thành vậy. Nhưng

mọi người, gồm cha mẹ, họ hàng, kể cả bạn bè của nó, của tôi, hay những

người mới chỉ vài lần gặp gỡ đều nhận xét rằng, nó quá kiêu ngạo, coi

trời bằng vung.

Tôi khó hiểu, “Chẳng lẽ vì chị nhìn em nên thấy khác mọi người sao?”

Bạn trai cười, nói: “Nó với em là ngoan như chó Bắc Kinh thật, nhưng với

người ngoài thì 100% biến thành chó sói! Ngứa mắt ai thì cắn người đó,

cắn xong còn phải để lại một câu, cắn mi là vì chó sói ta nể mặt mi đấy! Câu 'Lườm ai người đó mang thai[1'> ' trên mạng sang cậu ấm ấy thì phải đổi thành 'Cắn ai người đó lây bệnh dại' mất.”

( [1'> Một icon trên QQ.)

“...”

Nhớ có Tết, chị họ hàng xa đến nhà chơi nhận xét, “Người khác đụng vào nó,

vuốt ve kiểu gì cũng xù lông, em đụng vào nó, có xoa thành lông chó thì

cũng là âu yếm.”

#


XtGem Forum catalog