XtGem Forum catalog
All In Love

All In Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322960

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.

ng đi qua.

Em trai: “Chị duỗi chân ra ngoài đi?”

Tôi: “...”

Em trai: “Ở nước YYY toàn thế.”

Tôi: “... Đây là Trung Quốc.” Thò chân ra chỉ có người cười vào mặt cho thôi.

#104

Tối, em trai đang nghịch máy tính bỗng chạy ra tí tởn: “Chị, ở Anh có biến động!”

Tôi “hmm”. Thấy nó hỉ hửng mãi mới nói: “Em làm sao thế?”

Nó vừa xoa tay vừa về chỗ, cười thâm thuý, “Không biết trường em có kéo dài kỳ nghỉ không, ha ha, ha ha...”

Tôi gọi nó lại kể: “Vừa nãy một chị nhìn thấy tin ấy hỏi thăm xem em đã về trường chưa? Quan tâm em lắm đấy.”

Em trai vừa thấy có người đẹp hỏi han, vội vàng: “Thật á? Ai ai ai?”

“Nó còn bảo đêm qua mơ thấy em cơ.”

Em trai thẹn thùng, “Chị nói thật không đấy?”

Tôi nói thật mà, “Nhưng em bé quá, chắc nó không để ý đâu.”

Thằng bé ngẩn ra rồi nhăn nhó vào phòng sách, “Thế mà còn mơ thấy người ta...”

#105

Một hôm bỗng nghĩ đến, gọi em trai vào hỏi thành tích năm nay, nó trả lời:

Mấy cái thành tích ấy không quan trọng, quan trọng là ở kiến thức mỗi

người tiếp thu và học tập!

“...”

#106

Em trai về mới được gần nửa tháng mà bố đã giục mấy lần nên nó phải sang Anh sớm hơn dự kiến.

Một phút trước khi lên xe ra sân bay, cậu em quý hoá vẫn còn dính lấy máy

tính chơi súng ống, đeo tai nghe, gác chân, miệng la hét ầm ĩ: “Mày bị

ngu à? (Are u stupid?) Bắn đi chứ! (Fire!) Tao phải đi giờ đấy! (No time!)

“...”

Vĩ Vũ đứng lắc đầu cảm thán: “Đúng là trời rộng lắm kẻ tài.”

Về sau, ở sân bay.

Trước khi lên máy bay, nó ngoái lại nhìn bọn tôi, bi tráng: “Em đi đây! Nửa năm sau quay lại quyết vẫn là một đấng anh hào!”

Thằng nhóc này ghét về trường đến mức nào vậy.

Đại khái Từ Vi Vũ là quân nhân (người trong quân đội), nhưng thuộc bộ phận nghiên cứu.

Sau khi em trai về trường, nhà cửa yên ắng hẳn (mẹ tôi cũng đi cùng).

Giữa trưa Vi Vũ gọi điện thoại hỏi tôi, “Em đang làm gì đấy?”

Tôi trả lời, “Đang định nghỉ trưa. Còn anh?” Đau chân xin phải nghỉ một tuần.

Vi Vũ: “Đang họp.”

Tôi lau mồ hôi, “Thế mà còn gọi điện cho em?”

Anh đáp, “Nghỉ giữa giờ. Tâm sự với anh tý.” Rồi Vi Vũ bắt đầu kể lể buổi

họp buồn tẻ ra sao, balabala, cuối cùng chốt lại một câu: Hôm nay họp

hội nghị nhân viên, nhìn một vòng anh đẹp trai nhất!

Tôi nghe xong câu cuối là câm bặt, hỏi: “Cả buổi họp anh nghĩ được mỗi thế thôi à?”

Anh cười nguy hiểm, “Không, anh còn nghĩ đến vài chuyện nữa.” (giọng điệu có vẻ rất sâu xa)

“...” Lại còn có tư tưởng không đứng đắn = =

Đang định nói tiếp thì nghe thấy bên kia có người gọi, “Từ thiếu, vào họp kìa, đang nói chuyện với ai thế? Cười rõ nguy hiểm!”

“Đang tâm sự với vợ, lượn đi.” Vi Vũ quay lại nói với tôi, “Ôi, anh phải vào

rồi đấy. Hôm nay họp về tên lửa XX. Tức là loại XXXX với loại XXX...”

Tôi vội vàng ngắt lời: “Những chuyện ấy là cơ mật không được nói cơ mà!”

Vi Vũ cười: “Không sao đâu, anh có nói em cũng chẳng hiểu.”

Người đâu thế không biết?

#108

Đang xem biên lai thu tiền phạt trên mạng, tự nhiên thấy mình có hai lần

vượt quá tốc độ. Mà thời gian thì vào lúc tôi không đi.

Vi Vũ thích phóng nhanh (hoặc thà không lái luôn) - bệnh chung của phái mạnh: thích đua tốc độ, nhưng kiểu gì thì kiểu, phóng quá nhanh cũng dễ làm người ta lo lắng.

Thế nên bạn trai bị cảnh cáo: “Anh có hai giấy phạt. Lần sau còn đi nhanh là em giận thật đấy.”

Vi Vũ ngẩn ra rồi nghiêm nghị thề thốt: “Từ nay chắc chắn anh sẽ không dính giấy phạt nữa.” Đấy là chuyện của hứa hẹn.

Còn về thực hiện, ngày hôm sau, tôi thấy anh đang nghiên cứu một tờ giấy gì đó, ngó qua thì là vị trí sắp xếp đèn giao thông trên các tuyến đường

và những nơi đặt máy đo tốc độ ngầm!

Đầu đầy vạch đen[1'>.

([1'> Thường có trong truyện tranh, gần giống như -_- |||, chỉ trạng thái bất đắc dĩ.)

Tôi hỏi, “Anh lấy cái này đâu ra thế?”

Vi Vũ cười ha ha, “Từ một thằng bạn đấy, tình yêu, chắc chắn sau này anh không bao giờ bị phạt nữa cho xem.”

Cái này... có “đầu xuống đất, cật lên trời” quá không?!

#109

Những chuyện tương tự như vậy anh làm không hề ít, ví dụ như đi trên đường

cao tốc, GPS liên tục cảnh báo: Bạn vượt quá tốc độ, bạn vượt quá tốc

độ...

Tôi: “Anh không để cho nó im lặng được một tý à?” Ý tôi là đừng vượt quá tốc độ nữa.

Vi Vũ ừ một tiếng rồi với tay tắt GPS đi

“...”

#110

Ra ngoài, thỉnh thoảng Vi Vũ hay mặc quân phục (khi vừa họp hội nghị xong, đến thẳng đây đón tôi). Thường thì những lúc như thế, ví dụ như khi xếp hàng mua súp mang về,

luôn có người chủ động nhường chỗ cho anh. Có lần tôi cảm thán, “Anh

được đối xử như người khuyết tật ấy.”

Anh nghĩ một lúc rồi chỉ vào tôi, dỗi: “Em kỳ thị anh đấy à!”

“...” Người khuyết tật là một trong những người tôi tôn trọng nhất. Cuộc sống của họ khó khăn hơn người bình thường rất nhiều, và cũng giàu nghị lực

hơn người bình thường rất nhiều. Tôi trả lời: “Em nói thế là còn đề cao

anh quá ấy. Anh tay chân đủ cả, mặc mỗi bộ quân phục thôi mà cũng có

người nhường chỗ cho.”

Vi Vũ: “Làm quân nhân cũng khổ lắm chứ.” Sau đó