
hạnh phúc của họ.
Đương
nhiên khi con trai, con gái kết hôn, bất chấp sự phản đối của mình,
Vương Thu Vân và Đới Tuyết Mai đều rất tức giận và đau lòng, đồng thời
cũng lo lắng không thôi. Thế cho nên một thời gian rất dài sau khi họ
kết hôn, mặc dù có liên lạc điện thoại với người nhà nhưng vẫn rất xa
cách.
Khi Kính Thành và Hinh Dĩnh có đứa còn đầu tiên, hai bên cha mẹ mới chịu bỏ qua, đề nghị được sang thăm cháu. Thế là kính thành và
hinh dĩnh dẫn con về nước.
Vương Thu Vân và Đới Tuyết Mai nhìn
thấy cách Kính Thành và Hinh Dĩnh bên nhau, cuối cùng ý thức được năm đó mình đã phạm phải sai lầm gì, khiến cho hai đứa trẻ chịu đau khổ thế
nào.
Thế là từng nhà đều xảy ra cảnh tượng: Vương Thu Vân kéo lấy
Hinh Dĩnh, Đới Tuyết Mai kéo lấy Kính Thành, còn chưa mởi miệng là đã
khóc lóc không ngừng. Nên biết họ đều là con nhà bộ đội, bao nhiêu năm
nay chưa từng rơi một giọt nước mắt…
NHìn thấy đứa cháu thông minh lanh lợi, ai rất yêu thương. cả hai nhà đều muốn thời gian nó ở nhà
mình nhiều hơn một chút nên suýt nữa là xảy ra tranh chấp trong việc
phân chia thời gian. Sau đó, mỗi lần có mấy đứa nhỏ về nước thì hai nhà ở chung với nhau luôn.
Lần thứ hai về nước sau khi kết hôn, Kính Thành đề nghị chụp ảnh cưới, Hinh Dĩnh đồng ý.
Hôm đó, sau khi chụp trong studio xong, Kính Thành nói hôm nay khí trời tốt, hay là đi chụp ngoại cảnh.
Đến nơi mới biết, ngoại cảnh mà anh nói chính là một khách sạn hạng sang.
Hinh Dĩnh đứng ở cửa, hỏi hệ thống: “Tại sao lại là khách sạn? Em cứ
tưởng là ở ngoại thành chứ?”
Kính Thành không trả lời, chỉ nắm chặt tay cô đi vào trong.
Hai bên đột nhiên vang lên tiếng nhạc đám cưới, còn có iếng vỗ tay hoan hô, đập vào mắt là những gương mặt quen thuộc…
Hinh Dĩnh ngơ ngác, Kính Thành thì thầm vào tai cô: “Anh còn nợ em một hôn lễ, mẹ anh và mẹ em đã cùng chuẩn bị…”
Hinh Dĩnh nhanh chóng trang điểm lại, mặt thì nở một nụ cười thật tươi…
Toàn văn hoàn