Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323694

Bình chọn: 9.00/10/369 lượt.

của anh, vốn dĩ cô có ý

muốn nhường đường cho anh đi trước. Nhưng không ngờ, anh lại cầm lấy tay cô, kéo nhẹ một cái, Dung Ân đứng không vững, ngay lập tức cả người ngã vào lòng anh.

Mặt Dung Ân áp vào ngực Nam Dạ Tước, hai tay anh đặt

bên hông cô. Từ xa nhìn lại, tư thế của hai người rất giống một đôi tình nhân đang thân mật.

“Buông tôi ra!” Dung Ân ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm trầm và chiếc mũi thẳng tắp của anh.

“Đã mấy ngày rồi?” Nam Dạ Tước khẽ hỏi, hởi thở anh thoang thoảng mùi rượu, bao phủ ở giữa hai người, vô cùng nóng bỏng

“Anh nói gì thế?” Dung Ân giả vờ không hiểu, cô nheo mắt lại.

Lại là trò đùa vô vị của một kẻ có tiền.

“Cô muốn ép tôi phải ra tay sao? Tôi không có tính kiên nhẫn đâu.” Anh không để ý đến thái độ của cô, cũng không hỏi lại.

“Ý của anh là gì?” Dung Ân thầm khâm phục bản thân mình, hiện tại đang bị

anh khống chế trong tư thế như thế này mà cô vẫn có thể bình tĩnh chống

đối lại anh.

“Cô sẽ hối hận.” Nam Dạ Tước mỉm cười lạnh lùng, so với

khi anh không cười còn đáng sợ hơn, ánh mắt vốn thâm trầm của anh đột

nhiên lóe sáng.

Dung Ân nghi ngờ, cô không biết đôi tay đang đặt bên hông mình được

cấu tạo bằng gì, mà lại khiến cô cảm thấy nơi đó đang nóng rực, toàn

thân cô giống như đang bị thiêu đốt.

“Tại sao phải hối hận? Dường như tôi chưa hề trêu chọc anh?” Dung Ân cố gắng khiến bản thân mình bình

tĩnh, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, giọng điệu hơi chất vấn.

Nam Dạ Tước nhướn mày, anh lắc đầu: “Chưa hề, nhưng mà, tôi thích trò chơi này.”

Dung Ân hít sâu một hơi, đây là cũng được coi là lý do sao? Cô cãi lại: “Trò chơi? tại sao tôi lại phải chơi cùng anh?”

“Không chơi? Cũng được, vậy cô hãy chờ bản thân mình rơi vào đường cùng đi.”

Nam Dạ Tước khẽ nói: “Tôi rất muốn nhìn xem, một con mèo cưng sau khi

rơi vào đường cùng, sẽ quay lại cầu xin tôi như thế nào?”

Mèo cưng? Người đàn ông này thật quá đáng, thế nhưng, anh coi cô là một con mèo.

Dung Ân gồng lên, hai tay cô dùng sức kéo tay anh ra khỏi người mình: “Chơi? Anh chơi một mình đi.”

Cô vội vàng xoay người chạy đi, chỉ để lại một chiếc bóng lưng cao ngạo.

Mang chút vẻ cô đơn, giống như đang chạy trốn.

Mà trò chơi này, vào một đêm thu lạnh lẽo, đã chính thức bắt đầu.

Anh, người đang ở đỉnh cao nhất của cuộc sống, muốn dạng đàn bà như

thế nào chẳng có, mọi chuyện đều nắm trong tay. Muốn làm gì cũng quá dễ

dàng khiến cuộc sống trở nên vô cùng nhàm chán.

Dung Ân chạy chậm lại, cô đi vào Cám Dỗ, nhưng chưa kịp vào trong đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Trần Kiều?” Cô không dám khẳng định, khi đến gần anh ta mới dám lên tiếng.

Trần Kiều quay người lại, sau khi nhìn thấy cô thì nét cười trên mặt càng tươi hơn: “Dung Ân, cậu làm việc ở đây?”

Dung Ân xấu hổ gật đầu, cô không nói gì, có cảm giác như mình bị bắt quả tang khi đang làm việc xấu.

“Sao cậu lại làm việc ở đây?”

“Dung Ân, cậu không nên làm việc ở đây nữa.” Trần Kiều nôn nóng nói, anh ta

nhìn những người đang ra ra vào vào, ngay lập tức liền nhận biết đây là

nơi nào, không suy nghĩ thêm gì nữa, cậu ta nắm chặt tay Dung Ân.

“Trần Kiều, mình bị muộn rồi.” Dung Ân nhẹ nhàng gỡ tay ra, nhìn cậu

ta một cái, rồi xoay người đi vào Cám Dỗ, Trần Kiều vội vàng đuổi theo,

chạy lên chắn ngang trước mặt cô: “Dung Ân…”

“Diêm Việt, cậu ấy sẽ không mong muốn nhìn thấy cậu làm việc ở đây.”

Một cái tên đã lâu không được nhắc đến, đó là cái tên mà Dung Ân đã

cố gắng quên đi, được nhắc đến vào ngay lúc này khiến cô cảm thấy vô

cùng lạnh lẽo, giống như đang bước trên băng lạnh, lẻ loi và cô độc.

Đau đớn, trái tim càng lúc càng đau.

“Dung Ân, đừng đi làm nữa.” Trần Kiều nhìn thấy cô hơi thả lỏng, lại tiếp tục khuyên nhủ.

“Trần Kiều.” Một lúc sau, Dung Ân mới tìm lại được giọng nói của mình, cô hụt hơi, run rẩy nói: “Mình muốn đi làm.”

“Dung Ân! Nếu là Diêm Việt, cậu ấy sẽ không đồng ý…”

“Đúng vậy!” Đau đớn trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, sau khi hét lên, đôi

mắt xinh đẹp của cô vì xúc động mà ươn ướt, không biết đã bao lâu rồi cô chưa rơi lệ: “Cậu nói đúng, nếu là Diêm Việt… Nếu là anh ấy, thì anh ấy sẽ không bỏ rơi mình, mà anh ấy sẽ ở bên cạnh mình, sẽ không để mình

phải làm việc ở đây, nhưng… Giờ anh ấy ở đâu, anh ấy đang ở đâu kia

chứ?”

Câu hỏi cuối cùng, dường như cô đã gào lên, cô chưa bao giờ nghĩ đến

sẽ nổi giận với ai, sẽ giải tỏa với ai, nhưng hôm nay, khi cái tên này

được nhắc đến một lần nữa, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô

đã quá mệt mỏi.

“Dung Ân…” Trần Kiều ngạc nhiên đến mức không thốt

nên lời, cậu ta nhìn thấy nước mắt của cô, những giọt nước mắt bi thương tuôn trào mãnh liệt.

“Trần Kiều…” Giọng Dung Ân khàn khàn, trong

bóng tối nghe càng thêm hư ảo, cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ cho

giọng nói không run rẩy: “Cả mình và cậu đều biết, anh ấy, đã không còn

nữa…”

Khi nói ra những lời cuối cùng, trái tim cũng theo đó dần dần

trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt Trần Kiều tối lại, sau khi nói xong, Dung Ân

hạ quyết tâm, cô bước vào nơi vực sâu, sa hoa trụy lạc.

Cả buổi tối, tâm trạng Dung Ân v


pacman, rainbows, and roller s