
oạn.
Dung Ân móc ra, nhìn xuống, cũng chưa bấm nghe. Sắc mặt Nam Dạ Tước
trong lúc đợi đầy u ám, anh đè nén đôi mắt ấy xuống, môi mỏng khêu gợi
mà nhếch lên, khóe mắt mơ hồ có bối rối tràn đến.
Dung Ân nhìn
về trên giường Diêm Việt, anh thật rất an tĩnh, trước kia, cho dù anh
nằm một ngày cũng không được, đừng nói là hai năm rồi, điện thoại di
động ở trong lòng bàn tay rung rung, Dung Ân suy nghĩ , liền đè xuống
tắt điện thoại.
Một tiếng ngắt ngang,đôi mắt phượng của Nam Dạ
Tước thâm sâu mà nheo lại, động tác anh rất chậm đưa điện thoại di động
từ bên tai dời đi, đứng dậy cầm lấy áo khoát đi ra ngoài.
Má Lưu đi vào, Dung Ân thì đang cầm tay Diêm Việt ngồi ở bên giường, còn Diêm Minh, thì cúi đầu, ngồi ở trên ghế sa lon.
“Ân Ân, nhị thiếu gia, đi ăn chút gì đi. ” Bà đi tới, không đành lòng nhìn
thấy Dung Ân sắc mặt như vậy, bà lau nước mắt nói, “Ân Ân, thật xin lỗi, Má Lưu giấu giiếm con lâu như vậy.”
Dung Ân biết chuyện này
không thể trách má Lưu, Diêm gia cố ý giấu diếm, cũng vì liên quan
đến chuyện lớn tập đoàn Viễn Thiệp , đương nhiên không thể tiết lộ,
“má Lưu lần trước con nhìn thấy là anh ấy sao?”
Má Lưu gật
đầu, nước mắt tuôn đầy mặt, “Lão gia nói ông có người bạn là bác sỹ
trung y, cho nên thường cách một thời gian, sẽ đem thiếu gia đưa đi tới
chỗ của ông ấy, hai năm rồi, thiếu gia vẫn như vậy, da thịt không có
bị héo rút… ” má Lưu nói tới đây, liền nghẹn ngào nói không được
nữa, “Ân Ân, một người tốt như vậy tại sao lại thành ra như thế này?”
Dung Ân cắn môi, khóe miệng bởi vì dùng sức mà rỉ máu, từ nhỏ má Lưu là
người nhìn Diêm Việt cùng Diêm Minh lớn lên , hai đứa trẻ,bà yêu thương
cùng đau lòng, “Tối hôm qua, ta thật cho là Việt không thể vượt qua, nên ta lấy điện thoại gọi cho con, nghe điện thoại tiên sinh nói sau này
chúng ta đừng có tìm con nữa, ta biết anh ta nói rất đúng, nhưng là má
Lưu không có cách nào, ta cũng không thể cho các con ngay cả gặp mặt
cuối cùng cũng không thể… “
Tối hôm qua. Dung Ân không cần nghĩ, cũng biết là Nam Dạ Tước, sau đó, thái độ của hắn rất kỳ quái, chắn
chắn là bởi vì cuộc gọi đó.
Lúc Dung Ân ra khỏi phòng, cảm thấy
trong lòng rất buồn bực, cảm giác như là đến cao nguyên thiếu dưỡng khí, cô đứng ở cửa, trong phòng này, cất giữ rất nhiều kỉ niệm giữa cô và
Diêm Việt, mà chỉ có ở bên trong, cô mới có cảm thấy thời gian không có
tàn nhẫn mà đi qua, vẫn lưu lại đây thời tuổi trẻ.
Diêm Việt
lẳng lặng nằm ở trên giường, anh không nhìn thấy cô, cũng không có thể
cùng cô nói chuyện, đều nói người sống thực vật tồn tại ý thức, có thể
nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, Dung Ân dựa khung cửa, trong ánh
mắt đau nhói một mảnh, Việt, em đang cùng nói chuyện với anh, anh có thể nghe thấy không?
Có lẽ, là nghe thấy, chỉ là không nói ra mà
thôi. Nếu như anh có thể mở miệng mà nói…,anh nhất định sẽ nói, Ân Ân,
đừng khóc… Ân Ân của anh cười lên là nhìn đẹp nhất.
Dung Ân nước mắt đầy mặt mà đi xuống lầu, Diêm Minh cũng từng bước đi theo sau lưng
cô, Dung Ân vịn thang lầu, bước chân cứng ngắc mà đi xuống, mỗi chỗ cô đi qua, giống như đã từng đi một lần nữa.”Mấy ngày này, cha mẹ tôi
không có nhanh như vậy mà về nước, nếu cô muốn thăm Việt, vất cứ lúc
nào cũng có thể tới đây”
Dung Ân xuống lầu, xoay người sang chỗ khác, “Còn anh? Anh có khỏe không?”
Diêm Minh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ thống khổ, ” Cô trách tôi sao? Có phải rất hận tôi?”
Sự xuất hiện của hắn, chính là làm màn diễn mà thôi, bao gồm phẫu thuật
thẩm mỹ, vì để cho Dung Ân tin tưởng, hắn không tiếc tiêm để làm chính
mình dị ứng, Diêm Minh thở dài, thật ra thì càng về sau, hắn đã không
phải là vì muốn trả thù.
Hắn thậm chí nghĩ tới, muốn thay thế anh trai lo cho cô tốt nhất, muốn thay thế anh trai đem cô ở lại bên cạnh mình.
“Thực sự tôi không hận anh. ” Dung Ân xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy được bóng lưng, “Tôi và anh, thì ra là không phải mất đi những kí ức
tốt đẹp, mà là chúng ta chưa từng có.”
Cô đi ra khỏi Diêm Gia, Diêm Minh đứng ở cửa, cô vốn không thuộc về anh, mà hôm nay,lại càng xa.
Không có kí ức ràng buộc, bọn họ trong lúc đó, thật sự rất xa lạ.
Dung Ân không biết là tâm tình như thế nào đi ra vườn , vòng qua cửa sắt,
gió đêm thổi tới, đôi vai cô run vì lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại thấy xe thể thao của Nam Dạ Tước dừng ở cửa Diêm Gia, anh dựa vào sườn
xe, đưa điếu thuốc trong tay ném xuống đất sau đó giẫm tắt. Dung Ân lúc ấy vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trên người mặc mỗi bộ quần áo ở nhà, chân mang mỗi đôi giày vải màu trắng, mái tóc rối tung ngang
vai, bởi vì khuất bóng, nên thân hình cô lộ ra vẻ mảnh mai không ít.
Mùa đông, buổi tối đặc biệt rất lạnh.
Nam Dạ Tước mặc ộ bộ âu phục màu xám bạc, bên trong là chiếc áo sơ mi màu
trắng được may thủ công, người đàn ông này, bất kể là trang phục màu
tối hay màu sáng, cũng phối hợp rất đẹp mắt, nhưng Dung Ân vẫn là thích anh anh trong trang phục như vậy, cao quý mang theo vẻ cao ngạo, khí
chất mười phần.
Bọn họ, đều khô