80s toys - Atari. I still have
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324283

Bình chọn: 7.00/10/428 lượt.

tập

tài liệu, cúi đầu nghiên cứu.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.

Người

có thể lấy ảnh phát tán đến từng nhân viên trong công ty có thể là ai?

Nam Dạ Tước, chắc chắn không có khả năng, tin đồn của người đàn ông này

nhiều vô số, nhưng đây là ở công ty, về lý thuyết, anh sẽ không làm

những việc hại người mà không được lợi như thế này.

Dung Ân nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được ai đã làm việc này. Công ty lớn như vậy, nhưng nhân viên dường như không có việc gì để làm, cả

ngày chỉ nhìn cô chằm chằm, rồi xì xầm bàn tán.

Cửa phòng làm việc mở rồi lại đóng. Mọi người thấy Hạ Phi Vũ đi ra

ngoài, tiếng nói chuyện thì thầm lúc nãy ngay lập tức được phóng đại:

“Chắc chắn trưởng phòng Hạ rất tức giận…”

“Cái này còn phải nói, trước đây tổng giám đốc theo đuổi cô ta nhiệt

tình như vậy, nhưng cô ta không để ý đến, bây giờ tình thế thay đổi, bị

người khác chiếm mất…”

“Mọi người nhìn xem, nơi này hình như là Cám Dỗ đúng không?”



Dung Ân ngồi ở góc phòng, một tay chống cằm, sau khi bình tĩnh lại,

cô bắt đầu làm quen với công việc của công ty. Lý Hủy ngồi ở dãy bàn

trên thỉnh thoảng nhìn xung quanh xong quay xuống hỏi: “Cô không sao

chứ?”

Đối với người quan tâm đến mình, Dung Ân vẫn luôn chân thành: “Tôi không sao, cảm ơn cô.”

Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh đẩy ghế ngồi xuống bên cạnh Dung Ân:

“Xem những cái này không có tác dụng đâu, nếu muốn nhanh chóng nắm bắt

công việc, cô phải nghiên cứu những bản thiết kế trước đây của công ty, ở chỗ tôi có, để tôi lấy cho cô mượn.”

Quả thật, Dung Ân không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, mặc dù Nam

Dạ Tước đã giúp cô vào công ty, nhưng nếu muốn khẳng định mình, cô chỉ

có thể dựa vào năng lực của bản thân.

Trên hành lang dài, dù không gian rất thoáng đãng, vẫn tồn tại một

loại áp lực khiến người khác cảm thấy khó thở. Hạ Phi Vũ đi rất nhanh,

nắm tay càng ngày càng chặt, bản kế hoạch đã bị nhăn một góc.

“Trưởng phòng Hạ.” Thư ký Đan Mỵ đứng lên niềm nở chào hỏi.

Hạ Phi Vũ dừng chân: “Tổng giám đốc đâu?”

“Ở trong phòng ạ.”

Hạ Phi vũ cúi đầu vuốt lại bản kế hoạch, vẻ mặt phẫn nộ lúc nãy đã

sớm bị che giấu, thay vào đó là một khuôn mặt với biểu cảm hờ hững lạnh

lùng. Hạ Phi Vũ giơ tay lên gõ cửa phòng tổng giám đốc.

“Vào đi.” Giọng nói nhanh gọn dứt khoát.

Bên trong, Nam Dạ Tước đang nhắm mắt, ngả lưng vào ghế dựa nghỉ ngơi, cho dù là vậy, từ người anh vẫn toát ra lực hấp dẫn không thể kháng cự, chiếc áo vest màu trắng bạc tùy ý để một bên, trên bàn là mấy tập tài

liệu quan trọng cần xử lý.

Ngoại trừ cuộc sống riêng tư, năng lực làm việc của Nam Dạ Tước là không thể nghi ngờ.

“Tổng giám đốc.” Hạ Phi Vũ tiến lên, đem bản kế hoạch đặt trước mặt

anh: “Đây là kế hoạch của dự án Nam Lân Uyển trình anh phê duyệt.”

Nam Dạ Tước day nhẹ mi tâm, Hạ Phi Vũ thấy anh mệt mỏi, không khỏi

liên tưởng đến những bức ảnh trong hòm thư điện tử, đáy mắt cô ta tối

lại, nhưng không thể hiện ra ngoài dù chỉ một chút, vẻ mặt vẫn che giấu

rất tốt.

Nam Dạ Tước tiện tay lật mấy trang giấy: “Để lại đây, ngày mai đến lấy.”

“Vâng.”

Nhìn Hạ Phi Vũ xoay người chuẩn bị rời đi, người con gái này, vẻ mặt

lúc nào cũng lãnh đạm, dường như không hề có chút tham vọng hay mơ ước

viển vông nào, yên lặng giống như không điều gì có thể khiến cô động

lòng.

“Phi Vũ.” Nam Dạ Tước bỏ bút trong tay xuống, khẽ gọi.

Hạ Phi Vũ dừng chân, nét mặt mỉm cười, nhưng chỉ tồn tại trong nháy

mắt, lúc xoay người lại nét mặt đã trở nên lạnh lùng: “Còn có việc gì

nữa?”

“Tối nay, cùng nhau ăn cơm đi.”

Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, cô ta là người giỏi nhất, Hạ Phi Vũ gật đầu: “Được.”

Ra khỏi phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại, khóe miệng Hạ Phi Vũ

mới nhếch lên, phụ nữ bên cạnh Nam Da Tước nhiều không đếm xuể, nhưng

người có thể mang lại hứng thú lâu dài cho anh, e rằng… chỉ có mình cô!

Đối với người đàn ông như Nam Dạ Tước, lúc gần lúc xa mới là phát trí mạng, nếu như càng dễ dàng chiếm được thì sự hứng thú sẽ càng nhanh

chấm dứt.

Cho đến khi hết giờ làm việc, toàn bộ văn phòng, chỉ có mình Lý Hủy

nói chuyện với Dung Ân. Mới một ngày, mà cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh

này đã thân thiết với cô, lúc ra về còn chủ động khoác tay cô. Mặc dù

không quen, nhưng Dung Ân cũng không bỏ ra.

Đi đến cửa công ty, đúng lúc gặp người lái xe của Nam Dạ Tước đến,

anh nhận chìa khóa lên xe trước, Hạ Phi Vũ với dáng vẻ thướt tha lúc này mới từ đằng sau hai người đi tới, mùi nước hoa Chanel trên người cô ta

thơm ngào ngạt, lúc vòng qua Dung Ân, còn không quên liếc nhìn, trong

mắt là đắc ý và châm biếm.

Qua gương xe, Nam Dạ Tước cũng thấy Dung Ân, nhưng anh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay mặt đi.

Hạ Phi Vũ tao nhã lên xe, trước mặt hai người, xe thể thao sang trọng cứ thế lao đi.

Lý Hủy dè dặt quay sang phía Dung Ân, dựa vào nội dung bức ảnh có thể đoán được, mối quan hệ của Dung Ân và Nam Dạ Tước như thế nào: “Cậu,

cậu không sao chứ?”

Dung Ân thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thản nhiên, không hề có chút biểu

hiện nào là đang giả vờ, không yêu, thì làm sao có thể để ý, mọi người