
ài hoa này…hi..)
Diêm Việt cảm giác yết hầu dường như đắng nghẹn, khô khốc, một hồi lâu sau mới trả lời, “Còn nhớ”
“Nhưng…..” Dung Ân ánh mắt thả vào xa xôi, nơi từng tồn tại biết bao kỉ niệm tươi
đẹp, nhưng rồi tất cả đều đã vụn vỡ theo mây khói, không một dấu vết để
lại, không một mảnh vỡ vẹn nguyên, “Đến hôm nay em mới hiểu, hóa ra đó
chỉ là ước hẹn, tình yêu vĩnh cửu, quá xa xôi, chúng ta không thể chạm
được tới, trước đây chúng ta đều lầm tưởng ước nguyện này đơn giản biết
bao nhiêu….”
Hoa trong gương, trăng dưới nước (Ý chỉ những thứ
mĩ miều, mộng ảo chỉ thật sự đẹp khi tưởng tượng, hoàn toàn trái ngược
với thực tế), hạnh phúc trọn vẹn với người mình yêu thương nhất, chỉ là
một giấc mộng không có thật.
“Ân Ân!” Diêm Việt lao nhanh về phía Dung Ân, đột nhiên cầm lấy tay cô, “Chỉ cần em muốn, anh sẽ khiến em hạnh phúc”.
Đau đớn biết nhường nào, chúng ta của ngày hôm qua, hôm nay, chỉ còn là anh và em.
Dung Ân cố gắng buông tay Diêm Việt, nỗi lòng bi thương hoang hoải một lần
nữa lại dấy lên không nguôi, “Bất luận em trước đây buông thả như thế
nào, anh đã không thể chấp nhận được, hai người đều không còn là một như trước, tiếp tục như vậy, còn có thể tìm được cảm giác sao?”
“Ân Ân….” Diêm Việt cõi lòng giằng xé mâu thuẫn dường như sắp nổ tung, “Chúng ta, có thể bắt đầu lại”.
“Mẹ em đã bị trúng gió…” Dung Ân cắn môi, ngăn không cho tiếng khóc nấc yếu ớt buông ra, “Thậm chí, cả đời này có thể phải nằm liệt giường, động
đậy cũng không thể, anh nói xem, chúng ta phải quay lại như thế nào, còn có thể quay lại được sao?”
“Anh sẽ tìm cho mẹ em bác sỹ tốt nhất, anh có thể đưa mẹ đi nước ngoài chữa trị….”
“Việt!” Cái tên quanh quẩn trong đầu cô, ghi lòng tạc dạ, “Khi anh không có ở
đây, chuyện ngoài ý muốn phát sinh vô kể, anh lúc này lại không quan
tâm, không có nghĩa trong lòng anh không để ý”.
Yếu hầu Dung Ân
tưởng như đang bị xé rách, anh để tâm, không phải chuyện của cô và Nam
Dạ Tước. Nhưng sự tình ngày một rõ ràng, bọn họ, e rằng không thể cùng
nhau đi xa hơn.
Cô đã đợi một năm, nhưng cũng ý thức rất rõ ràng, có một số chuyện không thể miễn cưỡng là xong.
Dung Ân xoay người toan rời đi, cổ tay lại bị người đàn ông phía sau kéo
lại, một cái kéo, đã rất nhanh đem cô trọn vẹn trong lồng ngực anh, sự
ấm áp từ trên người anh lan tỏa, rõ ràng đã không còn thuộc về cô, vì
sao còn tham lam?
Quan sát từ đằng xa, viễn cảnh hai người ôm
nhau gượng ép, nhưng lại khó lòng nhìn ra sự khiên cưỡng, Dung Ân từ
chối, hai tay người đàn ông lại tựa như thành trì khóa trụ không cho cô
nhúc nhích.
Bả vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, cơ
thể Dung Ân bị kéo mạnh về đằng sau, ngay sau đó, tựa như một cơn gió
tạt mạnh xuống bên tai cô, đáng lẽ một đấm này là cho Diêm Việt, nhưng
ngay lúc đó, Dung Ân đã ý thức được lờ mờ tình hình, không chút nghĩ
ngợi đứng ngăn trở ngay trước mặt Diêm Việt, một cú đấm hung hăng, cứ
như vậy không né tránh đáp mạnh vào mặt Dung Ân.
Tay của Nam Dạ
Tước đã dồn biết bao nhiêu lực, không nghĩ ngợi được thêm, Dung Ân chỉ
kêu lên một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa đã ngã quị, may mắn thay, Diêm Việt đã kịp đỡ lấy, người đàn ông hoàn toàn mất kiểm soát, nắm tay
thành quyền, tiến về phía trước, “Nam Dạ Tước!”
“Dừng tay!”
Ngay khi mọi thứ tưởng chừng đã được định đoạt, vừa lúc đó, truyền đến tiếng quát lớn của người đàn ông trung niên, “Ngày hôm nay tôi làm chủ, các
cậu định như vậy không nể mặt tôi sao?”
Nắm đấm rắn chắc dần nới lỏng, Nam Dạ Tước hai mắt vằn lên tia máu, Dung Ân nửa mặt đã sưng húp, cô không đứng được dậy, chỉ ngồi tựa vào khung cửa, máu từ khóe miệng
chảy ra thành dòng.
“Đứng dậy!” Mặc kệ lời nói của ai kia, giọng điệu Nam Dạ Tước vẫn trào lên sự phẫn nộ đỉnh điểm.
Diêm Việt đã nhanh hơn nắm lấy bàn tay Dung Ân, “Ân Ân, chúng ta về thôi”.
“Cô vẫn còn thấy như vậy chưa đủ mất mặt sao?” Nam Dạ Tước ánh mắt như tóe
ra tia lửa điện, nhìn về phía Dung Ân đang trong bộ dạng thảm hại, “Quả
nhiên cô không biết xấu hổ, đúng chứ?”
“Nam Dạ Tước, cô ấy là
người của tôi, đêm nay, cô ấy không thể về cùng anh” Thân thể cao lớn
của Diêm Việt che chắn trước Dung Ân, “Trước đây, tôi không quan tâm,
sau này, Ân Ân cùng anh, vĩnh viễn không thể có quan hệ!”
“Phải
không?” Nam Dạ Tước nhếch khóe môi mỏng giễu cợt, rõ ràng đang cười,
nhưng lại lãnh khốc vô cảm, “Trước khi tôi chơi đùa đã chán, làm sao có
thể buông tay đây? Dung Ân, tối qua tôi đã nói, từ trên giường tôi có
thể dễ dàng bò xuống như thế nào rồi?”
Cô tựa lưng vào vách
tường chắc chắn, cảm giác đau đớn cũng đã nguôi ngoai, khóe miệng nứt
toác, điều duy nhất cô cảm nhận được lúc này, theo từng lời Nam Dạ Tước
nói, bàn tay cô lại được Diêm Việt siết chặt hơn.
Chuyện của bọn họ, anh làm sao có thể không bận tâm được?
“Cô chọn đi, cô đi với ai?” Sắc mặt Nam Dạ Tước ung dung, trước sau vẫn vậy.
“Ân Ân, đi kiện hắn, chúng ta đi!” Diêm Việt nắm chặt tay cô, lựa chọn nằm trong tay cô, anh hoàn toàn thừa tự tin.
Nhiều lần mâu thuẫn cùng Nam Dạ Tước, Dung Ân cũng đã ít nhiều hiể