pacman, rainbows, and roller s
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322703

Bình chọn: 9.00/10/270 lượt.

ôi toàn ngồi như vậy khi đi taxi.”

“Ồ, tôi, tôi lái xe rất cẩn thận.”

“Là anh nói vậy chứ tôi làm sao mà biết có cẩn thận thật hay không.”

Tô Duyệt Duyệt chun mũi, làm mặt hề phía sau lưng Doanh Thiệu Kiệt,

hành động này phản chiếu rõ trong gương chiếu hậu, Doanh Thiệu Kiệt tủm

tỉm cười, khởi động xe.

“Phải rồi, khi nào lĩnh lương, tôi mới trả tiền cho anh.”

“Không sao.”

Doanh Thiệu Kiệt nói xong, Tô Duyệt Duyệt cũng chẳng còn gì để nói,

trong xe thật ấm áp, có lẽ anh đã bật điều hoà từ trước, lúc này dựa

lưng vào ghế, cũng có thể nhắm mắt thư giãn khoảng hơn một tiếng.

“Muộn rồi, muộn rồi.”

“Á! Muộn rồi sao, muộn rồi sao?”

Tô Duyệt Duyệt đang lim dim mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng nói

vẳng bên tai, giật mình tỉnh dậy, miệng ngơ ngác hỏi, tay ôm túi cứ thế

trượt xuống ghế. Trong lúc hốt hoảng, cô bỗng nghe thấy tiếng cười ha

hả.

Đẩy kính lên, Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy rõ Doanh Thiệu Kiệt đang cười, lúc này mới phát hiện mình bị anh ta trêu.

“Này, sao anh dám dọa tôi hả?”

“Tôi, tôi…”

Doanh Thiệu Kiệt đang định lên tiếng thanh minh, Tô Duyệt Duyệt đã

hằm hằm nhoài người lên ghế phía trước, cất giọng đầy đe doạ: “Còn doạ

tôi lần nào, tôi sẽ trừ tiền lần đó, trừ cho tới hết thì thôi.”

Cô gái này quả là không hiền chút nào, Doanh Thiệu Kiệt kỳ thực chỉ

muốn gọi cô ta dậy, thấy đã tới công ty rồi mà cô ta vẫn còn ngủ say

sưa, trong lúc cấp bách, anh chẳng có cách nào khác nên nghĩ ra tiểu kế

này, thử doạ cô ta, nào ngờ bị cô ta quát cho te tua.

“Mà này, sao chưa tới nơi mà anh đã dừng rồi.”

“Vị trí đỗ, đỗ xe của tôi đã nhường, nhường lại cho người khác rồi, bởi vậy, phải, phải dừng ở đây.”

Tô Duyệt Duyệt nhìn ngó xung quanh, đây có lẽ là bãi đỗ xe mà Tống

Dật Tuấn và Như An Tâm đã nói tới, ở cổng phụ phía nam. Nghe Doanh Thiệu Kiệt nói, hoá ra, anh ta cũng có vị trí đỗ xe của riêng mình, nhưng vì

sao lại muốn nhường chứ? Có đến tám, chín mươi phần trăm là muốn nịnh

nọt ai đó rồi.

“Đi thêm một, một chút đường thôi, có thể, có thể đi bằng đường cổng

phụ được rồi đấy.” Doanh Thiệu Kiệt cho rằng Tô Duyệt Duyệt đang nhớ tới cổng phụ phía nam bị đóng vào hôm đầu tiên gặp mình, bèn giải thích

ngay.

Tô Duyệt Duyệt được anh ta nhắc mới nhớ ra, thầm nghĩ đi làm vẫn quan trọng hơn, đồng hồ trên xe đã chỉ tám giờ năm phút, xách túi, mở cửa

bước ra. Doanh Thiệu Kiệt thấy cô ra khỏi xe thì cũng bước theo ra, khoá cửa xe lại.

“Eric, giờ cậu đỗ ở đây à?”

Ở cách đó không xa, một người đàn ông béo lùn chào hỏi Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt lập tức nói: “Vâng gần mà.”

“Cô gái này… sao tôi chưa gặp nhỉ?”

Tô Duyệt Duyệt đi phía trước, người đàn ông béo lùn sau khi quan sát

cô từ phía sau thì hỏi Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt mỉm cười nói:

“Đồng nghiệp ở JSCT.”

“Cậu đúng là ga lăng thật, vị trí đỗ xe dưới tầng hầm nhường lại cho

“bà bụng ỏng” của phòng Tài vụ, giờ đi làm còn đưa đón cả đồng nghiệp

JSCT.”

Người đàn ông béo lùn đang tán dương Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt bất ngờ quay đầu lại, đang định nói: “Tôi phải trả tiền anh ta đấy.”

Song lời còn chưa kịp phát ra, bỗng thấy người đàn ông béo lùn đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét tới kỳ lạ, cô lập tức quay đi, làu bàu: “Ga

lăng gì chứ, xí!”

Anh ta chỉ ga lăng với “bà bụng ỏng” chứ đối với Tô Duyệt Duyệt làm

gì có chút ga lăng nào. Tô Duyệt Duyệt bước vào cầu thang, không thèm để ý người phía sau nói gì, chỉ nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt nói một câu:

“Năm giờ, năm giờ ba mươi nhé!”

“Sue!”

“Ồ, chào Chris!”

“Hôm nay mặc đẹp thế!” Nghe Như An Tâm khen cách ăn mặc của mình, Tô

Duyệt Duyệt cười híp mắt. Như An Tâm thấy cô cười, lại hỏi thêm một câu: “Cô đi gì tới đây?”

“Tôi á?”

Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại nhưng Doanh Thiệu Kiệt đã biến mất từ lúc nào, rõ ràng vừa ở bên cạnh mình, giờ đã không thấy bóng dáng đâu, còn

người đàn ông béo lùn kia lại vừa hay đang nhìn mình. Đoán chừng anh

chàng này có lẽ quên thứ gì trên xe, không ngờ anh ta biến mất hút luôn.

Đúng lúc này, thang máy mở ra, người đợi phía ngoài lần lượt bước vào trong. Câu trả lời của Tô Duyệt Duyệt đã bị nuốt xuống cổ họng rồi.

Nhiệm vụ chính của hôm nay vẫn là học nghiệp vụ, cùng Như An Tâm và Vu

Tiểu Giai đợi tới giờ ăn trưa mới về phòng làm việc. Bữa trưa hôm qua là Tống Dật Tuấn mời, còn hôm nay là ăn tự túc.

“Món Hàn Quốc đó rất ngon, hay chúng ta tới đó ăn nữa đi!” Như An Tâm đề xuất ý kiến với Vu Tiểu Giai và Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai giữ thể diện không phản bác nhưng Tô Duyệt Duyệt biết món Hàn Quốc không hề rẻ

chút nào, đang ngần ngừ, kiếm cớ thoái thác, bỗng nghe thấy Tống Dật

Tuấn gọi mình từ trong phòng làm việc, thế là may quá, tìm được lý do

không đi, Tô Duyệt Duyệt lập tức nói: “Tôi tới chỗ Kevin đã, hai người

đi ăn đi!”

“Cũng được.”

Như An Tâm rõ ràng có vẻ không vui, song nét mặt không lộ hẳn ra, kéo Vu Tiểu Giai rời khỏi phòng làm việc. Tô Duyệt Duyệt đang chuẩn bị tới

phòng của Tống Dật Tuấn, chợt nhìn thấy anh ta đi ra ngoài, lúc đi ra

còn nhìn ngó xung quanh, dường như không muốn để ai biết về cuộc trò

chuyện này.