
xe từ tay chàng trai, đẩy thẳng một mạch về phía bãi đỗ xe. Doanh
Thiệu Kiệt lúc này mới giật mình nhận ra đã quên mất Tô Duyệt Duyệt, vội vã đuổi theo, nói: “Tôi, tôi đến đây.”
“Này, miệng là miệng của người ta, họ nói gì thì kệhọ, hơn nữa cô gái ngọc ngà như tôi đây còn chẳng bận tâm, đàn ông con trai như anh để ý
làm gì chứ?”
“Tôi…”
Doanh Thiệu Kiệt định lên tiếng giải thích nhưng Tô Duyệt Duyệt đã “hạ lệnh”: “Mau mở cửa xe cho tôi để đồ nào!”
Trên đường lái xe, dường như Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa gạt bỏ hết suy tư trong lòng, rõ ràng đèn xanh đã bật nhưng xe vẫn cứ đứng im ở đó,
mãi đến khi xe phía sau bấm còi inh ỏi, Tô Duyệt Duyệt mới đập vào người anh ta, nói: “Đèn xanh rồi, đèn xanh rồi, anh làm sao thế? Xe bị hỏng
à?”
“Không.”
Tới khi khởi động xong xe thì đèn xanh đã lại chuyển thành đèn đỏ, Tô Duyệt Duyệt không biết tại sao Doanh Thiệu Kiệt lại trở nên lề mề, chậm chạp như vậy, phản ứng này của anh ta khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Khi
đến nhà Mèo con, Tô Duyệt Duyệt muốn Doanh Thiệu Kiệt cùng vào nhà nhưng Doanh Thiệu Kiệt lại từ chối. Mãi tới khi Tô Duyệt Duyệt ôm Bồn tắm nhỏ đi ra, Doanh Thiệu Kiệt mới mở cửa xe giúp cô.
“Anh là bạn trai của Duyệt Duyệt à?”
“Không, không phải, anh ấy là đồng nghiệp của mình.”
Tô Duyệt Duyệt vội chạy lên trước mặt Mèo con, giải nguy thay cho
Doanh Thiệu Kiệt, Mèo con nhún vai, vuốt vuốt má Bồn tắm nhỏ nói với vẻ
quyến luyến: “Sau này phải ngoan đấy, phải biết nghe lời chị Duyệt
Duyệt, nhớ chưa cưng!”
“Gâu… gâu…”
Dường như Bồn tắm nhỏ biết chủ nhân tặng mình cho người khác nên lập
tức sủa loạn xị, Mèo con thấy vậy không cầm lòng được, rơm rớm nước mắt, Tô Duyệt Duyệt lập tức an ủi cô bạn: “Nếu cậu nhớ Bồn tắm nhỏ thì cứ
đến nhà mình. Ngoài trời gió lạnh, cậu còn đang yếu, mau vào nhà đi.”
“Cậu thay mình chăm sóc Bồn tắm nhỏ nhé.”
“Yên tâm đi.”
Tô Duyệt Duyệt khẽ đẩy cánh tay Mèo con, bảo Mèo con vào trong nhà,
Mèo con “híc” lên một tiếng, hai con mắt đỏ hoe, Tô Duyệt Duyệt vội hỏi: “Sao thế?”
“Không, không sao, cậu về đi.”
Mèo con lùi lại phía sau một bước, ánh mắt né tránh nhìn vào trong
nhà, vừa rồi còn rơm rớm nước mắt, giờ đã quả quyết nói: “Tạm biệt nhé!”
“Ừ, tạm biệt!”
Tô Duyệt Duyệt và Doanh Thiệu Kiệt chào từ biệt Mèo con, Mèo con lập
tức trở vào căn nhà sang trọng của mình, Bồn tắm nhỏ không chịu nằm yên
trong lòng Tô Duyệt Duyệt, cô vội xoa đầu nó, nói: “Ngoan nào, chị sẽ
đưa em về nhà rồi cho em ăn nhé.”
“Đừng cho, cho nó ăn quá nhiều.”
“Ồ, anh đã từng nuôi chó rồi à?”
“Khi làm tình nguyện viên, tôi cũng đã từng có thời gian làm cho trung, trung tâm bảo vệ động vật nuôi.”
“Ồ, thật không ngờ anh cũng có tấm lòng yêu thương động vật cơ đấy.
Tôi còn cho rằng anh chỉ biết ngủ với cả tính toán chi li thôi.”
“Tôi xem đá bóng nên mới ngủ, ngủ dậy muộn.”
“Anh xem bóng đá, vậy có biết đá bóng không?”
Tô Duyệt Duyệt nhìn Doanh Thiệu Kiệt qua tấm gương phía đầu xe, trông bộ dạng thư sinh của anh ta thật không giống vận động viên chút nào.
Doanh Thiệu Kiệt lại phản ứng rất nhanh, trả lời ngay không chút do dự:
“Tất nhiên!” Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ, anh chàng này thật biết nói
khoác, liền chun mũi, châm biếm nói: “Chắc anh làm thủ môn à?”
“Tiền, tiền đạo.”
Tiền đạo? Anh ta đeo cặp kính dày cộp như vậy mà cũng đòi làm tiền
đạo? Cũng không biết khi anh ta làm tiền đạo, khung thành của đội nhà
thủng lưới bao nhiêu bàn nữa. Nghĩ như vậy thôi nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn cảm thấy rất vui.
Bồn tắm nhỏ ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, sủa liền hai tiếng
“gâu gâu” rồi lại nép vào cánh tay ấm áp. Liệu trong cái đầu bé nhỏ kia
đang nghĩ gì, chủ nhân đã vứt bỏ nó, người đeo kính kia sẽ trở thành chủ nhân mới của nó chăng. Ngay cả chiếc xe cũng không giống trước đây,
tương lai của nó chắc hẳn sẽ rất tối tăm, mù mịt!
Người đàn ông ở vị trí lái xe cuối cùng cũng đã bước ra khỏi hồi ức,
hoàn toàn chú ý tới cô gái ngồi phía sau, không hiểu vì sao cô gái này
lại có thể nói thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ như vậy chứ, muốn
nhớ về quá khứ một lát thôi cũng không được. Nhưng dù sao, nhờ thế mà
tâm trạng của anh đã khá hơn nhiều.
Đột nhiên, điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt đổ chuông, Tô Duyệt Duyệt
thấy anh ta liếc mắt, vội nói: “Chú ý lái xe, đừng có nghe điện.”
“Cô, cô nghe đi.”
“Tôi nghe? Làm sao tôi có thể nghe? Tôi nghe được à, vậy tôi nghe
nhé!” Tô Duyệt Duyệt vốn định từ chối nhưng điện thoại của Doanh Thiệu
Kiệt kêu mãi không dừng, nghĩ chắc người gọi đến đang có việc gấp, chuẩn bị bấm nút nghe thì Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Ai, ai gọi thế?”
“À, 67835000, số này là…” Tô Duyệt Duyệt vừa trả lời, vừa ấn nút nghe.
“Kít…”
Đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai xuyên qua lớp kính chắn dội
thẳng vào tai người ngồi trong xe, chiếc điện thoại đang cầm hờ trên bàn tay Tô Duyệt Duyệt lập tức văng đi theo quán tính, đập vào kính chắn
gió phía trước, cả người cô ngã dúi dụi, Bồn tắm nhỏ sợ hãi nhảy vọt ra
khỏi lòng cô, rơi phịch xuống chỗ để chân, người cuộn tròn như một quả
bóng nhung.
Sau năm giây khựng lại, chuông điện t