
ra, nhưng cô vẫn là không dám trực tiếp nhìn Nham Hổ.
- Anh giúp em đeo lên .
Hắn cười cười, đột nhiên đem một cái dây chuyền, nhanh chóng đeo trên cổ Lê Nhi. ( L: hớ hớ, có quà…Bee: Theo em thì giống như anh ý đeo xích vào cổ chị Lê Nhi)
- Đây là...
Kinh ngạc nhìn ánh sáng phát ra từ chiếc dây chuyền màu đen, Lê Nhi còn chú ý hoa tai là hình một con hổ . ( Liên : ôi zời đúng là đeo lên biết hàng sở hữu của A Hổ > a. Hổ : đương nhiên…mặt vênh 1 góc 50 độ)
- Con hổ này được làm từ đá đen, ánh mắt gắn đá xanh. Đây là di vật của tổ tiên truyền lại, bây giờ anh trao nó cho em. Nham Hổ giải thích
Lê Nhi trực giác biết dây chuyền ý nghĩa rất trọng đại, không biết mình có nên hay không.
- Đồ này giá trị quá, em…
Cô còn chưa nói hết lời, đã bị Nham Hổ cắt đứt.
Dây chuyền, chỉ có nữ nhân của anh mới có thể đeo.
Nghiêm túc vừa nói vừa đưa tay vuốt ve Lê Nhi tỉ mỉ khuôn mặt.
Từ lần đầu gặp mặt bắt đầu, Nham Hổ đối với Lê Nhi thì có 1 cảm xúc lạ, thiện cảm tốt, vì hắn biết đây là những cảm xúc thật của lòng mình nên mới phá lệ cho cô phỏng vấn, và ở trong nhà của hắn.
Mặc dù mới ở chung không bao lâu, nhưng cô đã hấp dẫn được hắn, những cử chỉ ngốc đó lại khiến hắn chú ý, trong tình huống vô tình kia hắn sinh lòng muốn giữ lấy. Hắn biết rõ, trong lòng hắn người con gái này đã chiếm 1 vị trí quan trọng. Hắn cá tính thẳng thắn, từ trước đến giờ không dễ dàng rung động, chỉ cần rung động thì sẽ cùng hứa hẹn.
Anh ấy mới vừa là nói "nữ nhân của anh" .
Lê Nhi tim lần đầu như ngừng đập, rồi sau đó lại nhanh chóng nhảy lên. Chợt mỉm cười, mắt đen chớp mi, còn mặt như to thêm, hồng thêm.
Chiếc dây chuyền màu đen nổi trên làn da trắng nhìn thật hợp . Nham Hổ không nhịn được cúi đầu hôn, tối hôm qua hắn đã lưu lại nhiều dấu hôn, đây là ấn ký của hắn ( như kiểu đóng dấu : hàng VN chất lượng cao ấy!!! Bee: ss ơi đây là TQ chứ VN cái nỗi j )
Lê Nhi đang lâng lâng, cô đang hạnh phúc…
Cô chuẩn bị gặp Ba xã trưởng . Ra cửa đột nhiên nghĩ đến, lần này phỏng vấn còn chưa chụp ảnh, thiếu nó tin tức không nóng, như thiếu gì đó.
Thật may hôm nay là thứ sáu, đại tỷ và Hỉ nhi hẳn là không ở nhà, cô có thể yên tâm về, không cần phải lo lắng gặp gỡ 2 chị em. Lê Nhi quyết định, muốn về nhà một chuyến, tìm cái máy ảnh của cha rồi chụp. Khi về nhà, đưng trước mũi cửa rình rình, xác định không có động tình mới an tâm lấy chìa khóa đi vào
- Ô Oa! Mới vừa đi vào phòng, đèn lại đột nhiên tự động sáng lên, hù Lê Nhi một trận sợ hãi kêu.
- Chị hai, chị đã về rồi? Nhìn kỹ, Hỉ nhi dĩ nhiên ngồi ở trên giường, cười mỉm
- Sao em lại ở nhà, không ở trường? Lê Nhi lắp bắp hỏi.
- Em thi cuối kì về nhà ôn bài!" Cười có chút gian tà, Hỉ nhi có ý tốt nhắc nhở chị
- Suỵt, nhỏ tiếng xíu, không chị cả nghe thấy.
Lời nói của Hỉ nhi làm cho Lê Nhi sợ đến rụng rời. Làm sao ngay cả chị cả cũng ở nhà. Giờ này phải đi làm rồi chứ
- Hôm nay chị được nghỉ phép nên không đi làm . Sau lưng truyền đến 1 giọng nói quen thuộc, nghe có vẻ không vui
Lạnh cứng, Lê Nhi không cần quay đầu lại cũng biết. Chủ nhân của Đường gia Đường Băng Nhi đang đứng ở sau mình.
- Chị…chị.
Cô sợ đến mức lùi đi vài bước giữ khoảng cách, tránh cho bàn tay ấy giơ lên…
- Em thật to gan, dám trốn nhà!
Đường Băng Nhi cau mày, nhìn chằm chằm
- Nói ! Hắn ta là ai?
Hắn…hắn? xong đời, chẳng lẽ chuyện tối qua của mình với Nham Hổ bị chị biết? Nhưng chị làm sao lại biết ( bà này tưởng chị ấy là tôn ngộ không chắc gì cũng biết ==, chuyện đó sao lại biết được – cười gian)
Lê Nhi mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Đường Băng Nhi. Chuyện như vậy mình phải giải thích thế nào...
- Chị hai, chị cả đã thấy ảnh. Hỉ Nhi nhìn lên mặt Lê Nhi, có ý tốt nhắc mình khai
- Ảnh? ảnh gì ? Lê Nhi mờ mịt hỏi.
Đường Băng Nhi hướng về phía bàn đọc sách, lấy ra hình của Nham Hổ.
- Em mấy ngày qua không ở nhà, có phải hay không cùng hắn ta ? Anh ta là ai?
Nhìn ảnh, Lê Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, may là chị cả không biết chuyện ( bà này ngốc có trình độ. Bee: Ngốc có phúc của ngốc!!! Chị em mình thông minh có câu được soái ca như anh Hổ k?)
- À , ảnh kia là ảnh của người em phỏng vấn, em đừng suy đoán lung tung .
Thấy mình cả Nham Hổ quan hệ chưa rõ ràng, cho nên không dám nói gì cả
- Vậy? Mấy ngày qua em ở đâu? Đường Băng Nhi hoài nghi chất vấn em gái.
- Em có 1 cuộc phỏng vấn rất quan trọng, nên em phải mất nhiều thời gian chuẩn bị . Không muốn có ai quấy rầy, cho nên mấy ngày qua ở nhà của đồng nghiệp .
Lê Nhi lấy cớ bịa đặt lung tung
- Chị hai, chị không nên lừa dối chị cả đó?
Băng Nhi không lên tiếng, nhưng Hỉ nhi đã chen vào nói :
- Nói dối là 1 hành động không có đạo đức.
Lê Nhi tức giận trừng mắt nhìn em út một cái.
Nha đầu, em đừng chọc gậy !
Gây sự là thú vui chỉ cần có cơ hội gây sự là nó sẽ dấy lên cho đỡ nhàn chán, cho nên nó không gây sự thì sẽ ngứa ngáy tay chân
- Người ta quan tâm chị thôi mà cũng… Hỉ nhi quắt lên
Lê Nhi hừ lạnh một tiếng. Cô với việc bỡn cợt này kinh nghiệm đầy mình, ai tin tưởng những lời nha đầu quỷ kia nói cơ chứ!
H