
n hết cả ống tay áo lẫn ống quần giỡn nước, trong tay còn lấy cành cây khua khoắng loạn xạ.
“Tuyết nhi tên của ngươi càng nghe càng thấy giống tên của một vị tiểu cô nương, ai chẳng biết ngươi mà chỉ nghe danh chắc sẽ nghĩ ngươi là bé gái đó”.
“Ngươi mà cũng cười ta được hả, tên ngươi không phải cũng giống như vậy sao, Linh nhi, Linh nhi” . Kinh Vô Tuyết đem nhũ danh mà nương đặt cho hắn ra để trêu chọc, “chẳng biết có khi nào bị người ta tưởng rằng là Hồng Linh hoa khôi của kĩ viện không nữa”.
“ Kinh Vô Tuyết”. Mạc Lân cái trán nhỏ nổi gân xanh, buông cành cây trừng mắt nhìn nàng.
“Còn không phải sao?” Kinh Vô Tuyết nầng tầm mắt cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt làm ra cái mặt quỷ, “Tiểu Lân nhi, ngươi mỗi ngày đều bám chặt lấy nương thân không chịu buông, đến cả rửa mặt cũng không tự làm được”.
“Nói bậy, ta chính là nam tử hán đỉnh thiên lập địa”. Hắn dõng dạc hét to một hồi lâu, phút sau phát hiện ra gì đó nên giật mình cười, “Á há, ta biết rồi, là ngươi lại ăn dấm chua, ngươi ghen tị với ta vì ta có nương thân còn ngươi thì không chứ gì”.
“Ai ghen tị hả?” Kinh Vô Tuyết tuy nói vậy mà thực chất trong lòng lại khác. Nương thân thời điểm sinh nàng thì khó sanh, sau khi sinh xong liền rời bỏ nhân gian, đến bộ dáng nương thân thế nào nàng cũng chưa từng nhìn qua, chỉ có thể tưởng tượng qua lời kể của người khác.
“ Hay là để ta phân nương thân ta ra một nửa cho ngươi nhé”.
“ Nương sao có thể phân một nửa?”. Miệng tuy nói là vậy, nhưng trong lòng nàng thực sự thấy cảm động lắm, bởi vì đại nương đối với nàng mà nói cũng như nương thân của nàng vậy.
“Chúng ta là huynh đệ mà, mọi thứ tất không cần phân của ngươi hay của ta làm chi hết, của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi”. Mạc Lân vươn tay vỗ mạnh xuống vai nàng, hại nàng thân mình lảo đảo đứng không vững.
“Ngươi làm quái gì vậy, tính mưu sát ta hả”. Kinh Vô Tuyết mắt trợn ngược lên liếc hắn, ống quần dài vốn được cuộn cao từ trước giờ bị tuột xuống, ướt toàn bộ.
“Ta chỉ vỗ nhẹ vào vai ngươi một cái thôi mà”. Thật lạ nha, thân mình Tuyết đệ sao lại mềm yếu như vậy chứ”.
Quá tò mò đi, Mạc Lân lần nữa vươn tay tính sờ sờ xem một chút.
“Ngươi làm gì vậy?” Kinh Vô Tuyết bị dọa nhảy dựng lên muốn tách rời thật xa khỏi hắn, kết quả bị trượt chân cả người ngã cái oạch xuống dòng suối, bọt nước văng khắp nơi, bên cạnh đó Mạc Lân cũng không tránh khỏi tai ương.
“Ngươi muốn làm cái gì hả? Ta bị ngươi làm cho ướt sạch cả người rồi”. Hắn vừa nói vừa dùng tay vuốt nước trên mặt.
“Ta nghĩ vừa rồi ngươi muốn đánh ta nữa, ta đương nhiên phải tránh đi rồi”.
“Không có việc gì ta làm sao phải đánh ngươi”. Mạc Lân cả người ướt nước run lẩy bẩy, “ Này, bộ quần áo mới của ta không phải để cho ngươi đùa nghịch như vậy đâu”.
“Thực sự xin lỗi mà, quần áo của ta cũng ướt vậy ngươi không thấy sao”. Kinh Vô Tuyết chật vật đứng lên nhưng vẫn cố nói lại một câu.
“Ngươi không có việc gì chứ?”. Chợt nhớ nương vẫn hay nói với hắn là thân thể Tuyết đệ không tốt, vạn nhất nếu để phụ mẫu biết được là hắn hại Tuyết đệ bị nhiễm phong hàn, khẳng định hắn sẽ bị nghe mắng đầy hai lỗ tai, không thể thanh tĩnh sống yên ổn. Mạc Lân tâm niệm vừa chuyển, ngay lập tức đề nghị “Không bằng như vậy đi, chúng ta lên bờ vừa nướng cá , thuận tiện phơi khô y phục luôn, chờ y phục khô ráo hãy trở về”.
“Xem ra cũng chỉ còn cách đó thôi”. Kinh Vô Tuyết nhìn toàn thân mình ướt nhẹo, trở về khẳng định sẽ bị nghe mắng.
Nhìn lại một lần nữa thì Mạc Lân đã thoát sạch y phục của mình, để lộ ra một thân thể gầy rắn chắc khỏe, nàng nhìn đến nỗi muốn rớt hai con mắt.
“Ngươi nhìn cái gì thế?” . Bị ánh mắt nàng nhìn chăm chú khiến hắn thấy không được tự nhiên. Mạc Lân không vì vậy mà nổi giận, hai tay chống hông đứng thẳng người.
“Ngươi đó là cái gì?” Kinh Vô Tuyết vẫn giương mắt nhìn trực chỉ vào hạ thân của Mạc Lân.
“Đây là chú gà con”. Hắn hào phóng rướn người cố vươn thẳng thể hiện hùng phong của nam nhi.
“Gà con? Cái gì là Gà con?”
“Con trai sẽ dùng cái này để đi tiểu tiện, nó được gọi là chú gà con, cha ta nói sau này nó còn có thể biến lớn nữa đó”. Hắn không e dè ngay trước mặt nàng thản nhiên tiểu một bãi.
“Chính, nhưng là cái kia của ngươi …. khiến ta tò mò quá”. Kinh Vô Tuyết miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt tò mò thỉnh thoảng vẫn liếc qua nơi hạ bộ của hắn.
“Có cái quái gì mà tò mò, ta có ngươi cũng có mà!”. Vừa nói, hắn vừa ngẩng cao đầu, gương mặt kiêu ngạo dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, tại tiểu trấn này, so với những tiểu nam hài đồng lứa, hắn là đứa phát dục nhanh nhất.
“ Chính, nhưng là ……” Kinh Vô Tuyết cúi đầu, nới dây cột quần ngó vào tiết khố của mình xem lại.
“Ngươi nhưng là cái gì nhiều thế, mà ngươi không cởi quần ra sao?”. Bỏ y phục sang một bên, Mạc Lân đi tới trước mặt nàng.
Kinh Vô Tuyết cắn môi cúi đầu cảnh giác nói, “Cha ta có dặn không thể tùy tiện cởi y phục trước mặt ngoại nhân”.
“Ta đâu có phải là ngoại nhân, chúng ta chính là huynh đệ nối khố cùng lớn lên bên nhau mà, ngươi còn nhăn nhó suy nghĩ cái