
i mà có thể phong tỏa tin tức kín đáo không ai hay biết thế này cũng chỉ có Mạc trang làm được.
“Muốn tìm Liễu Nghênh Hương cô nương thì phải đi đâu nhỉ?”
“ Hoa Ngữ Các”. Hiên Viên Vô Cực ánh mắt âm u, phát ra sát khi nguy hiểm chết người “Ngươi dám để nàng ở kỹ viện”.
“Đó là lựa chọn của nàng, không liên quan tới ta”.
“Ta phải bổ ngươi ra làm đôi”. Hiên Viên Vô Cực thân hình nhanh như chớp lao tới trước mắt Mạc Lân, một chưởng đánh xuống, đáng tiếc Mạc Lân lại tránh được, thật may mắn không bị trúng chưởng đó chắc chắn sẽ bị bửa làm đôi.
“Cẩn thận một chút chứ”. Mạc Lân ôm Kinh Vô Tuyết nhảy phốc lên “nương tử, nàng hãy ở bên cạnh ta”.
Kinh Vô Tuyết ngoan ngoãn ở yên trong lòng Mạc Lân.
“Tiếp tục này”. Hiên Viên Vô Cực bay xuống Mạc Lân nhanh nhẹn bay phốc lên trên, trông Mạc Lân lúc nào cũng có bộ điệu nhàn tản thấy ghét.
“Nương tử”. Mạc Lân đáng thương vừa phải tránh né thế công vừa lo bảo vệ Tuyết nhi, khiến hắn không thể phản kích “Hiên Viên lão nhân à, ngươi đã là chủ nhà thì phải tiếp đãi khách khứa tử tế chứ, muốn chém muốn giết gì cũng chờ chúng ta đi rồi hãy làm”. Một tiếng “Ầm” vang lên, bức tường đá đã bị một chưởng của Hiên Viên Vô Cực biến thành tro bụi.
Mạc Lân luôn phải cẩn thận ứng phó. Phiền nào nhất là Tuyết nhi, thỉnh thoảng lại nói liên hồi quấy nhiễu tinh thần hắn, hại hắn vài lần suýt rơi vào hiểm cảnh, rốt cuộc nàng có coi hắn là tướng công của nàng không vậy trời?
Vài ngày sau đó, Mạc Lân cùng Kinh Vô Tuyết cùng nhau về lại Tô Châu.
Đi qua rừng thông, những chú chim vui vẻ hót vang. Ngày hôm đó, sau giờ ngọ, Mạc Lân cùng Kinh Vô Tuyết đi theo một con đường bí mất rời khỏi trốn thâm sơn cùng cốc đó. Còn Hiên Viên Vô Cực thì đã hối hả rời khỏi sơn trang của hắn đi Hoa Ngữ các tìm Trữ Ngọc công chúa.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Ngồi sau kỵ mã, Kinh Vô Tuyết không hiểu tại sao lại cùng Mạc Lân cưỡi trên một con ngựa. Sau khi cố tình trêu chọc Hiên Viên Vô Cực cướp đi một con ngựa của hắn, Mạc Lân mới nhàn tản rời khỏi sơn cốc.
“Ta đã nhiều năm không trở về nhà cha mẹ ở Tô Châu, nay cũng nên về thăm nhà một chuyến”. Mạc Lân chẳng bao giờ bực mình đối với chuyện Vô Tuyết luôn rầy rà phản đối hắn, người đẹp nào chẳng có một vài cố tật, cứ để nàng thoải mái muôn nói gì thì nói, hắn quen rồi.
“Ngươi về nhà của ngươi, ta về nhà của ta, ngươi tự mua một con ngựa mà đi, chẳng nhẽ thiếu chủ của Mạc gia trang tài sản vô biên, tiền tài như núi lại không muốn bỏ tiền để mua một con ngựa”. Trước kia không hiểu tâm tư của hắn thì thôi, giờ đã hiểu rõ nên nàng thấy không được tự nhiên.“Này, nếu ngươi không đem dấu khuôn mặt của ngươi đi được thì hãy tuỳ tiện đem cho một người nào đó đi, nói không chừng người ta sẽ ngay lập tức đem kiệu tới rước ngươi về đấy”. Trên suốt con đường đi từ Nghiễm Châu về tới Tô Châu, trên đường có bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu nữ nhân ngoái nhìn Mạc Lân. Đại Đường mở cửa, bang giao làm ăn với nước ngoài, nên các cô gái cũng mạnh dạn hơn.
“Đấy là vì tướng công của nàng có vẻ ngoài quá đẹp trai”. Mạc Lân tham lam nhìn ngắm Vô Tuyết ăn dấm chua, kìm lòng không nổi nên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
“Ngươi đừng có liếm loạn lên nữa mà, ngươi nhìn xem, miệng của ta đều bị dính nước miếng của ngươi rồi, ghê quá đi”. Nàng đưa tay lau miệng rồi nói tiếp “Nhà ta cũng chỉ có Đại Hoàng là ở bẩn y như ngươi”.
“Nàng dám đem ta so sánh với súc vật sao?” Khuôn mặt tươi cười của hắn nhất thời trở nên cứng đờ, lòng tự tôn của một nam nhân đã bị đả kích nghiêm trọng.
“Đại Hoàng không phải súc vật, hắn là bằng hữu của ta, còn có……”
“Tiểu Bạch, Miêu Miêu, Bì Bì, Phi Phì và Phi Cường nữa chứ gì”. Mạc Lân đã nghe những cái tên này đến thuộc lòng, và vô cùng ghét lũ súc sinh đó.
“Đại Hoàng là chú chó bị què chân, Tiểu Bạch thì thiếu chút nữa bị cho vào nồi làm món cháo rắn, Miêu Miêu là con mèo bị mù, Bì Bì là chú ngựa già tai điếc, Phi Phi là chim anh vũ không thể bay, còn có A Lâu nữa …”
“A Lâu?” cứ nghe thấy cái tên này là Mạc Lân lại thấy không thoải mái.
“A Lâu làm hộ viện cho nhà ta, công phu siêu phàm của đại tỷ và nhị tỷ ta cũng là do hắn dạy, hắn còn có biệt hiệu gì đó có nghĩa là con chim ưng bay trên trời nam thì phải …”
“Phi Thiên Nam Ưng”. Nếu Mạc Lân đoán không lầm, thì A Lâu có thể chính là Phi Thiên Nam Ưng đã tuyệt tích nhiều năm trước trong võ lâm, người này là một trong tứ đại cao thủ giang hồ, công phu khinh công là nhất lưu, chả trách công phu khinh công của Vô Tuyết lại lợi hại như vậy. Mạc Lân thầm suy nghĩ, nếu thức sự A Lâu là Phi Thiên Nam ưng thì hắn thua người này xa quá.
“Đúng rồi, nhị tỷ ta cũng đã từng nói qua nhưng ta quên, ngươi cũng biết A Lâu sao?”.
“Chỉ nghe nói thôi, chứ chưa gặp bao giờ”. Trên giang hồ này làm gì có kẻ không biết đến danh tiếng của tứ đại cao thủ chứ, Đông Long _ Tây Hổ _ Nam Ưng _ Bắc Phượng Hoàng. Đông Long kiếm thuật thiên hạ đệ nhất, chính là Vi Điện Tiền tướng quân của hoàng triều, Tây Hổ là cao thủ dùng độc sống ở Tây Vực, công phu xuất thần nhập hoá. Nam Ưng công phu