
với muội muội quả là nàng không nên nói những lời lẽ quá thâm ảo, “ Chờ khi muội gả cho người ta rồi, tướng công tướng lai của muội sẽ tỉ mỉ dạy cho làm sao nhét được em búp bê vào trong bụng thôi”.
“Muội không lấy chồng”. Nàng đã quyết rồi, chuyện này tuyệt đối nàng không nghĩ lại đâu. Chỉ mới nghĩ tới chuyện sau này thành thân với Mạc Lân rồi sẽ phải làm chủ mẫu của Mạc gia, phải cố gắng tạo ra một vẻ ngoài uy nghiêm, còn luôn phải tuân thủ các quy tắc lẫn luật lệ, mới nghĩ tới đó mà nàng không khỏi thở dài.
“Muội cùng hắn mất tích mấy ngày, cô nam quả nữ đơn độc ở bên cạnh nhau, tiếp đó lại còn thân mật cùng nhau cưỡi trên một con ngựa xuất hiện ngang nhiên trước mặt mọi người, hiện tại tất cả mọi người còn tin muội là trong sạch nữa hay không? Muội không lấy hắn làm chồng thì còn ai dám lấy muội nữa?”. Vô song nói xong không nhịn được cười khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tuyết trắng bệch. Kinh Vô Song cười tới nỗi suýt rơi chén trà đang cầm trong tay xuống đất.
“Hai ngươi bọn muội bị đánh rơi từ vách đá đen xuống, rớt trúng vào nhà Hiên Viên Vô Cực, rồi Mạc Lân đánh nhau với hắn, sau đó Hiên Viên Vô Cực bị Mạc Lân bức cho phải chạy …”
“Có muốn uống hớp nước đã rồi mới kể tiếp không?” Kinh Vô Song đưa ngón tay day day thái dương, nghe muội muội nói một hồi nàng chẳng hiểu gì hết chỉ thấy đau cả đầu.
“Được rồi, nhị tỷ, chuyện quan trọng mà muội muốn nói đó là muội và Mạc Lân không có phát sinh chuyện gì hết”. Kinh Vô Tuyết tự động cầm chén trà lên, ngửa đầu một hơi uống hết sạch. Nếu lập gia đình rồi sẽ không được uống nước như thế này nữa, nếu không sẽ bị nói là không được dạy dỗ, lập gia đình phiền lắm nên nàng không thích.
“Thế muội không thích hắn à?”
Kinh Vô Tuyết mặt đỏ ửng, suýt nữa phun hết trà trong miệng ra, “Nhị tỷ sao lại hỏi muội chuyện này?”.
“Cái đồ phiền toái như hắn rất chi là hợp với muội”. Nếu muốn nàng tin giữa Tuyết nhi và Mạc Lân không có chuyện gì nàng sẵn sàng vứt cái đầu cho sói nó xơi. “Một khi đã gắn kết thân thiết về thân thể rồi thì cũng nên thành đôi đi”.
“Cái gì mà gắn kết thân thiết về thân thể chứ?…. Mà khoan đã, nhị tỷ này, tỷ đã thấy mặt hắn bao giờ chưa?” Nhìn thấy Vô Song gật đầu, từ ngực của Vô Tuyết không khỏi bốc lên một ngọn lửa.
“Ta gặp hắn tại kỹ viện”. Kinh Vô Song nói dứt lời nhàn nhã uống một hớp rượu.
“Mạc Lân chết tiệt, Muội phải bỏ hắn”. Kinh Vô Tuyết hồn nhiên không hề phát giác giwof phút này ngọn lửa ghen tuông đang thiêu đốt thân thể.
Nhìn vẻ mặt tức giận của muội muội cùng bộ điệu nghiến răng ken két, Vô Song không sao nhịn được cười, Mạc lân vô tội mà, làm thế nào mà số hắn lại gặp đúng phải một thê tử đơn thuần thế này chứ, đúng là đã làm khó hắn rồi.
“Hắn nói chuyện gì với tỷ?”.
“Hắn nói về chuyện phát sinh giữa muội và hắn thôi”. Ngẫm lại mọi chuyện cũng tại nàng, chính nàng đã đem muội muội đẩy vào tay Mạc Lân.
Vô Song dừng một chút rồi tiếp lời “Như là chuyện muội cùng con chuột đi chơi khắp nơi không thèm để ý tới hắn, còn chuyện muội đại náo kỹ viện nữa chứ”. Tệ nhất chính là chuyện Lí bá phản bội.
“Muội đâu có”, Kinh Vô Tuyết gương mặt đỏ hồng. Hắn cư nhiên rũ sạch mọi trách nhiệm cho nàng, nàng còn chưa có kể chuyện hắn hoa tâm rồi lăng nhăng như thế nào đâu. “ Sao hắn không kể chuyện hắn đi vào kỹ viện, uống rượu say bí tỉ rồi còn để cho một nữ nhân giúp hắn ấm giường”. Nàng căn bản không cần hắn nữa.
“Ta không có mà”.
“Có mà chính mắt ta đã nhìn thấy mồn một”. Nàng lên tiếng áp đảo giọng Mạc Lân.
“Có hay không cũng không can hệ gì tới ta, dù gì hắn vẫn là tướng công của muội. Mạc Lân, đệ tới rất đúng lúc, phiền đệ mau đem nó trở về đi, nó cứ ở đây phá hư chuyện tốt của ta mãi”. Kinh Vô Song liếc mắt nhìn hai người rồi quay ra sau.
Trong khoảng khắc hơi thở mãnh liệt quen thuộc bao phủ lấy Vô Tuyết, trái tim nàng lại đập dồn dập, thong thả quay đầu lại, nhìn gương mặt không đổi sắc của Mạc Lân, tự nhiên nàng lại thấy giận.
“Ngươi tới đây làm gì?” Nàng lên tiếng hoạch họe hắn, còn hắn vẫn cười như bình thường.
“Nàng còn muốn chạy đi đâu nữa, hay là ta dùng tay trói chặt nàng thế này mãi nhé?” Không nghĩ nàng lại chạy tới kỹ viện. Hắn đưa mặt nhìn người giả dạng nam nhi đang ngồi ở kia, thật không có một điểm nào giống với các cô nương, thông minh bình tĩnh nổi danh giang hồ chính là tái trư cát Kinh Vô Song. Nàng ta phong lưu phóng đãng, hắn không thể để Tuyết nhi bị ô nhiễm được, cần phải cách li nàng ra thật xa tỷ tỷ nàng mới được.
“Ngươi là đồ đại bại hoại!” Kinh Vô Tuyết tung chân sút cho hắn một cước, rồi nhấc cao làn váy chạy biến ra ngoài.
Mạc Lân không kịp than đau chỉ cúi đầu nhìn một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo.
“Không tiễn!” Kinh Vô Song phất tay áo, cười gian tà rồi hô to lên “Trông coi nó chính là trách nhiệm của ngươi, sau này nhờ ngươi chiếu cố tiểu muội nhà ta”.
Mạc Lân gật đầu, thân hình càng lúc càng xa.
“Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng.
“Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng